Thứ Sáu, 25 tháng 11, 2016

Hoành Trần cùng thi hữu





MƠ HỒ
Nhặt chút trăng vàng thả bể chơi, 
Rung rinh mặt nước mĩm môi cười. 
Mơ hồ Hàn Mặc ngâm trong gió, 
Thấp thoáng Tây Thi hát giữa trời. 
Nghe tiếng đàn xa sao nhớ bạn 
Đọc tờ thư cũ lại thương người. 
Lòng buồn ru mãi khuôn đời mộng, 
Lại tiếc tình ai phải nghẹn lời! 
Hoành Trần

HỌA:

KHÓC BẠN
Lung linh ánh nước thả thuyền chơi
Rạo rực hồn ai cất tiếng cười
Tiếng nhạc Bá Nha khua bóng nước
Âm vang Lưu Thủy khuấy mây trời
Thương nhau năm ấy chưa tròn nghĩa
Khóc bạn giờ đây mãn kiếp người
Oán trách trời xanh kia có thấu
Để cho tri kỷ chẳng toàn lời
Đào Duy Nguyên

TRĂNG KHUYẾT
Tưởng là trăng khuyết mải rong chơi, 
Cong nửa làn mi ánh mắt cười. 
Lạc nhạn dáng ai vờn lưng núi, 
Tu hoa sắc ấy hửng chân trời. 
Cánh cò mỏi nắng nao lòng thế 
Tiếng vạc mòn sương tủi dạ người. 
Du ngoạn đâu còn vương cõi tục, 
Đàn xưa - hơi thở thoảng buông lời!
Phan Tự Trí
22-11-2016

THAY LỜI CẢM ƠN 
Đăng thử đôi bài mời họa chơi,
Bạn trao câu ngọt khiến môi cười.
Duy Nguyên mượn tích đùa trăng gió,
Tự Trí xem tranh cợt đất trời
Tài thật đẹp lời khi tả vật.
Hay ghê ý mượt lúc đo người.
Bạn ơi câu chữ tài hoa quá,
Xin tạ câu thơ dẫu nghẹn lời.
Hoành Trần 

TỰ VỊNH (2)
Một đời công bộc mấy khi chơi
Hưu trí nhàn du thiếu nụ cười
Đôi bận vẩn vơ về chốn cũ
Lắm khi thơ thẩn lạc mây trời
Sự đời thoáng hiện chòm sao mộng
Nhân thế cưu mang nặng kiếp người
Tri kỷ bảy mươi là ai đó ?
Vài câu góp nhặt nối tiếp lời
Ugno Vn

NHỚ
Nhớ hoài những lúc họa thơ chơi
Để được tìm vui - thắm nụ cười
Lơ đễnh thả hồn bên sóng nước
Bâng khuâng gieo mộng dưới lưng trời
Niềm riêng san sẻ cùng bè bạn
Tâm sự sớt chia với mọi người
Bao nỗi ưu phiền chừng vụt mất
Dẫu xa lòng vẫn muốn trao lời...
Ngọc Cầm

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét