|
Ảnh NKP |
GIÓ ƠI ! - Phương Hà
Cao Bồi Già, Nguyễn Gia khanh, Lý Đắc Quỳnh, Như
Thu,
Trần Như Tùng, Lê Đăng Mành, Phan Tự Trí, Thục Nguyên,
Phạm Duy Lương, Thy Lệ Trang, Đào Nguyên Lịch,
Trịnh Cơ,
Nhật Hạ, Liêu Đình Tự, Hoàng Vũ, Tâm Thành, Hoàng Từ,
Phạm Kim Lợi, Thanh Hòa, NS, Hồng Phượng, Nguyễn Vĩnh
Bảo
Gió tự nơi đâu đến chốn này
Có qua sông ấy buổi chiều nay
Gặp con đò cũ chờ đưa khách
Thấy lũy tre già đợi đón ai
Ngày ấy tóc xanh còn óng mượt
Bây giờ môi tím đã nhòa phai
Trên đường lá rụng nơi xa lạ
Chợt nhớ rưng rưng vạt áo dài.
Bài họa
NẮNG ƠI
Nắng ơi còn luyến khoảng trời này?
Có rải tơ vàng buổi xế nay?
Vờn quyện sắc lam làn khói bếp…
Đùa hong màu mận mảnh vai ai…
Chớ thiêu đồng lúa mùa khô cháy
Đừng đốt lưng người áo bạc phai
Mà hãy ấm nồng trong tiết giá
Cùng gieo mộng ước đẹp lâu dài!
Âm thầm chốn cũ đợi từ nay
Dõi cánh buồm xưa trải nỗi này
Sóng vẫn từng cơn đùa mãi bến
Ta còn mấy lượt ngóng hoài ai
Trời xa bóng nhạn đang dần khuất
Mộng vắng hương lòng cũng vội phai
Nhặt ánh hoàng hôn đà nhuộm tím
Sầu dâng lệ tủi giọt lăn dài.
Trống vắng dừng chân quán trọ này
U hoài nhặt ghép chuyện xưa nay
Câu thơ chuếnh choáng mùi hương lửa
Khúc nhạc quay cuồng bóng dáng ai
Có phải ân tình không phụ rẫy
Do vì duyên nợ đã tàn phai
Đời trôi xác lữ vào hư ảo
Chới với hồn liêu đuối mộng dài!
Tần ngần ngóng đợi mấy ngày nay
Cổng kín rèm nhung thấu dạ này
Hụt hẫng vừa hay thuyền rẽ sóng
Âm thầm đã hiểu bạn tìm ai
Mơ lòng son sắt nào quên lãng
Ôm mối si tình chẳng nhạt phai
Người hỡi vì sao luôn nhớ cả...
Bàn tay xinh xắn ngón thon dài.
Gió cứ vô tư giữ tính này
Mặc bao dang dở chuyện đời nay.
Nếu thương thật đã đi tìm hắn
Còn nhớ qua thôi giỡn mướn ai.
Gắn bó duyên đôi giờ quá thắm
Qua loa nợ lẻ ngại kêu phai.
Xướng thơ ghé chút than tình nghĩa
Thì họa đành theo thở vắn dài.
Tang thương bởi lũ quất nơi này
Ngõ vắng u buồn mấy bữa nay
Quạnh quẽ ê chề đau cõi tục
Tiêu điều khốn đốn tội trần ai
Say trong lục dục* nên tàn lụi
Ở giữa vô thường phải nhạt phai
Bên ngọn đèn khuya ngồi lặng lẽ
Nhìn con nước dữ đuổi sông dài
Buồn đau thảng thốt với tin này
Cánh nhạn vừa đem báo sớm nay:
Sáo đã sang sông quên hẹn bạn !
Đò còn cắm bến ngóng chờ ai !
Thể sao tình đến hồi thôi thắm ?
Chẳng lẽ nghĩa đà lúc nhạt phai ?
Bỗng chốc mộng đời nhòa kỷ niệm
Nôn nao lệ thấm ướt canh dài.
Ta từ cõi mộng lạc phương này
Cố nén không buông tiếng thở dài
Toan thổi tung bay làn tóc rối
Sao còn ấp ủ bóng hình ai ?
Đôi nơi, đôi ngả xa vời vợi
Một dạ, một lòng chẳng nhạt phai
Muốn trút mưa hôn lên má bậu
Cho vơi nỗi nhớ bấy lâu nay
NẮNG ĐƯỜNG QUÊ
Rộn rã đường quê nắng
trải dài
Xua màu giá lạnh xiết mùa nay
Chim trời
lảnh lót, mây hồng thoảng
Ruộng lúa rì rào, sóng
đục phai
Lời ca xóm nhỏ đua cành lá
Tiếng
vọng đường xa giục bước này
Khẽ động rèm châu
làn gió nhẹ
Bên lầu một bóng ngóng chờ ai !
Phạm Duy Lương
Người hãy cùng ta say tối nay
Mùa đông lạnh lắm ở nơi này !
Men nồng chưa ấm con tim khách
Lệ nóng sao nhòa nỗi nhớ ai?
Lá vẫn âm thầm rơi héo hắt
Đời còn cay đắng nhặt tàn phai
Một bầu đã cạn...xin bầu nữa...
Khép mắt... hồn mơ... áo lụa dài!
Vui mừng biết mấy nhận Thơ này
Xướng họa ta mình suốt bấy nay
Chan chứa lời hay về với bạn
Dạt dào ý đẹp đến cùng ai
Tôi nơi Đất Cảng tình khôn nhạt
Bác chốn Sài Gòn nghĩa khó phai
Cầu nối Đương thi cùng tiếp bước
Bên nhau gửi gắm hẳn lâu dài!
Có thể sang năm khoảng độ này
Tôi về thăm lại cảnh ngày nay
Đi ngang cầu Kiệu tìm hương cũ
Tắp xuống Bạch Đằng mơ bóng ai
Mười bốn tuổi, thơ ngây vụng dại
Tám mươi Xuân, lịch lãm tàn phai
Lang thang phố xá đêm huyền diệu
Hoài bão xa xưa, mộng ước dài.
Khai thiên đã có vốn lâu này
Gió tự hồng hoang mãi đến nay
Mấy lúc thuận buồm nhanh chuyển khách
Đôi khi trở chứng chẳng tha ai
Vi vu đêm muộn khi trăng tỏ
Xào xạc thu tàn buổi nắng phai
Có nhớ không người ta dạo phố
Ngày xuân tha thướt áo hoa dài . . .
Ngày nao cũng ở tại nơi này
Tình vẫn hằn sâu mãi đến nay
Người cũ biệt tin nào thấy bóng
Đò xưa vắng khách chẳng còn ai
U hoài mộng ước đà tan biến
Khắc khoải hương lòng đã nhạt phai
Vàng võ canh trường trong luyến nhớ
Dòng trôi biền biệt tháng năm dài.
Gió từ đâu thổi hướng phương nầy
Ấm lại lòng người dịp sáng nay
Phố biển trông tin mong đợi nó
Nha trang nhớ cảnh đón chờ ai?
Má hồng ngày ấy chưa mờ nhạt
Nhan sắc hôm nay vẫn khó phai
Tha thiết đôi vần thơ nhắn gửi
Thay cho khoảng cách chặng đường dài./.
Giờ còn mang máng gót son nầy
Xao xuyến cho lòng mãi tới nay
Mắt ngọc ngày xưa dò kiếm bạn
Khăn hồng buổi ấy đợi chờ ai
Phất phơ gió cuốn hồn phiêu giạt
Tê tái mây về nắng nhạt phai
Tình đã ra đi không nuối tiếc
Ngày đêm thở ngắn với than dài
Thuyền ơi có nhớ bến sông này
Khách đến rồi về buổi sớm nay
Sáu khắc bâng khuâng mơ lãng tử
Năm canh thổn thức mộng thương ai
Em qua chốn ấy tình không nhạt
Anh tới nơi kia nghĩa chẳng
phai
Tạo hóa xây đời nên hạnh phúc
Lời thề thuở trước mãi thêm dài
Chim ơi hãy nán lại nơi này
Tớ gửi bài thơ
viết tối nay
Tới kẻ tha phương sầu bến mộng
Cho
người viễn xứ lạnh bờ vai
Sông hờn hai nhánh
bao giờ cạn
Núi hận một đời biết mấy phai
Thức
trọn canh trường lòng khắc khoải
Nghe gà vỗ cánh
giữa đêm dài
Mây trời u ám phủ hôm nay
Mưa hạt nặng rơi mãi bến này
Lạc lõng chim côi kêu thảm thiết
Ngỡ ngàng giọt nhớ khóc bi ai
Vườn xưa gìn giữ chưa tàn tạ?
Mộng cũ đong đầy chẳng nhạt phai
Thuyền vắng người sang thưa thớt quá
Hồn đau, lệ ứa, dõi sông dài.
Gió đẩy thuyền trôi đến bến này
Sóng cồn biển động những đêm dài
Thời gian dằng dặc bao lâu nhỉ
Số kiếp giang hồ mãi đến nay
Vóc dáng thanh tao giờ biến đổi
Dung nhan kiều diễm hiện tàn phai
Giữ mãi trong lòng bóng dáng ai!
Mây trắng lang thang ghé xứ nầy
Cả đời phiêu bạt đến hôm nay
Bến thuyền sông nước còn mong bậu
Khóm trúc nhà tranh vẫn đợi ai
Năm tháng nắng mưa tình chẳng nhạt
Bao mùa sương gió nghĩa nào phai
Xuân đi, Hạ đến buồn day dứt
Ngồi ngắm thu qua, chợt thở dài
Có người dám bỏ trốn quê này?
Hò hẹn cùng trăng mấy tháng nay
Câu hát nông nàn say dạ khách
Bài thơ lãng mạn đắm hồn ai
Dòng sông lặng lẽ chiều hoang vắng
Bến nước âm thầm tối nhạt phai
Tâm tưởng khó quên ngơ ngẩn mãi
Gieo vào nỗi nhớ mộng đêm dài
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét