XƯỚNG:
ƠN MẸ
Từng bước không ngừng vượt gió sương
Mẹ tôi gánh nặng giữa đêm trường
Đôi chân đã mỏi quên đau đớn
Ánh mắt vẫn cười tỏ mến thương
Lo lớp chạy trường tiền học đóng
Mong con thoát cảnh nợ đời vương
Đến khi khôn lớn nên danh phận
Thấy ảnh người nhìn giữa khói hương .
Kim Liên Thái
Mẹ tôi gánh nặng giữa đêm trường
Đôi chân đã mỏi quên đau đớn
Ánh mắt vẫn cười tỏ mến thương
Lo lớp chạy trường tiền học đóng
Mong con thoát cảnh nợ đời vương
Đến khi khôn lớn nên danh phận
Thấy ảnh người nhìn giữa khói hương .
Kim Liên Thái
HỌA:
GÁNH CHÈ KHUYA
Đêm dài mẹ bước
giữa màn sương
Cất tiếng rao khuya thật đoạn trường
Hạ đến chân đi đâu ngại khổ
Đông về vai gánh thấy mà thương
Mong con vào lớp mưa không thấm
Muốn cháu tan trường nắng chẳng vương
Đàn trẻ nên người là tất cả
Bây giờ di ảnh giữa làn hương.
Hoành Trần
Cất tiếng rao khuya thật đoạn trường
Hạ đến chân đi đâu ngại khổ
Đông về vai gánh thấy mà thương
Mong con vào lớp mưa không thấm
Muốn cháu tan trường nắng chẳng vương
Đàn trẻ nên người là tất cả
Bây giờ di ảnh giữa làn hương.
Hoành Trần
ĐỜI MẸ
Mẹ tôi vất vả suốt canh trường
Dãi gió dầm mưa vượt gió sương
Lặng lẽ nuôi con tình mãi đượm
Âm thầm kiếm sống dạ hoài thương
Lo toan sớm tối không nao núng
Tính toán trưa chiều chả nệ vương
Khôn lớn vuông tròn nên sự nghiệp
Thì đời mẹ đã giữa làn hương.
GM.Nguyễn Đình Diệm.
GM.Nguyễn Đình Diệm.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét