MIỀN TRĂNG XỨ QUẢNG
( Hoạ thơ Dạ Thảo)
Lục tuần bải hoải ngại sân chơi.
Bè bạn thâm giao chẳng nỡ rời.
Một tách Ô Long đâu ấm dạ,
Vài ly Bầu Đá khó mềm môi.
Tiếng thơm châu ngọc phiền nhân thế,
Tiếng nhuốc áo cơm nhiễu cuộc đời.
Biển lặng trời yên lèo lái xếp,
Sức còn bao nả liệu chèo bơi?
Bơi mướt mồ hôi rã rượi thuyền,
Bến neo ngơi nghỉ phút bình yên.
Vần thơ mơ thực khơi miền nhớ,
Cốc rượu vơi đầy gợi cõi riêng.
Cũng muốn lòng an khi lạy Phật,
Cũng mong tâm tĩnh lúc ngồi Thiền.
Lợi danh quanh quẩn ngoài song cửa
Chỉ ước một điều duyên mãn viên
Viên mãn mong sao phỉ chút tình.
Lòng hoài trĩu nặng nợ ba sinh.
Kôn Giang thanh mãi vầng trăng Quảng,
Trà Khúc mát luôn ngọn gió Bình.
Nghĩa thắm ba chìm nhòa sắc ảnh,
Ân sâu bảy nổi nhạt màu hình.
Đồi Mơ ngây ngất thơm môi ngọt.
Tóc gió vương chiều tím Nghĩa Minh.
Minh chứng cao xanh thấu nỗi này.
Chân trời góc bể chạnh buồn thay.
Nghĩa ân khó chấp người quỳ gối,
Tình ái đâu dung kẻ ngửa tay.
Về lại Chợ Chùa lòng xót đắng,
Rời xa Thiên Bút dạ chua cay.
Bao đêm giáo án thơm dòng chữ,
Mà bóng hình ai biệt tháng ngày!
Ngày mỗi rõ thêm chẳng ngại ngần
Gia đình cả thảy bảy người thân.
Quanh năm soi bãi mong no dạ,
Suốt tháng ruộng đồng muốn ấm thân.
Đội nắng mang mưa da cháy sám.
Cầm cày vác cuốc tay chai sần.
Em là gái út mê sư phạm.
Nội trợ vừa quen cực bội phần!
Phần việc nhà nông sáng đến chiều,
Cấy cày công điểm chắt cùng chiu.
Những ngày nghỉ học chăm rau cải,
Những buổi xong bài lo trã niêu.
Đêm lạnh ấm lòng tô sắn luộc,
Hè oi mát dạ bát canh riêu.
Thức khuya dậy sớm bao cơ cực.
Ước vọng tương lai sáng lạn nhiều!
Nhiều bĩ cực rồi ắt thới lai.
Thời gian theo cấp cố dùi mài.
Phổ thông bao tháng hoài hơn bạn,
Sư phạm mấy năm chẳng kém ai.
Trường lớp học hành luôn xếp nhất,
Cửa nhà nấu nướng khó về hai.
Giảng đường rễ mọc si bao kẻ.
Lòng chỉ rộn ràng anh điển trai.
Trai thanh gái lịch dễ quen thân.
Bè bạn khéo vun đẹp bội phần.
Chữ nghĩa siêng năng mong tiếng giỏi.
Sách đèn cần mẫn ngại danh đần.
Đầu xuân thưa mẹ thăm Sơn Mỹ,
Cuối hạ xin cha đến Hội Vân.
Tốt nghiệp ra trường mi đẫm lệ,
Bình Đê trắc trở biết bao lần!
Lần hồi năm tháng bặt tin chàng.
Thơ thẩn sớm chiều biếng điểm trang.
Một thuở giảng đường xao nắng đỏ,
Một thời áo trắng ngát trăng vàng.
Học trò giáo án khôn thơi thả.
Trường lớp vở bài khó rảnh rang.
Đợi mãi Xứ Dừa đâu cánh nhạn.
Xe hoa nàng bước vắng xa làng.
Làng xưa về lại có đâu ngờ.
Ai đã qua cầu sực tỉnh mơ.
Sương phủ cõi lòng neo đứt bến,
Lệ sa khóe mắt sóng xa bờ.
Ấn Thiên vạn tháng non sừng sững.
Trà Khúc ngàn năm nước lững lờ.
Rướm máu con tim lời biển hẹn.
Niềm riêng Xứ Quảng trải dòng thơ!
Bình Định,23.09.2016
VÕ TẤN HÙNG
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét