THƠ XƯỚNG HỌA
Như Thị,Phan Tự Trí,Lý Đức Quỳnh,Nguyễn Gia Khanh,
Trần Lệ Khánh,Phạm Duy Lương,
TIẾNG LÒNG
“Lộc lư ngũ bộ”
Xin trồng điềm tĩnh giữa buồn đau
Dẫu bệnh làm cho
dạ héo sầu
Nhân lỡ đem gieo
từ thuở trước
Quả đành phải
hái đến mai sau
Chẳng chờ trí mở
kho huyền diệu
Không đợi tuệ
khai ngõ nhiệm mầu
Thanh thản an
vui cùng thực tại
Ngộ ra sanh diệt
một ga tàu
Thấy rõ vô thường
vẽ bể dâu
Xin trồng điềm tĩnh giữa buồn đau
Hãy xem hội ngộ
như tia chớp
Mà nhận tương
phùng tợ bóng câu
Biết chắc khốn
cùng hay ở lại
Nên cầm an lạc
chớ qua mau
Tang thương cũng
diễn trò sân khấu
Giọt lệ khóc cười
cứ đổi trao
Mong gì hợp phố
lội tìm châu
Đã cách xa rồi
níu được đâu
Hãy thắp yên vui
bên khốn quẫn
Xin trồng điềm tĩnh giữa buồn đau
Thương hồi tiễn
bạn lên biên giới
Nhớ lúc đưa tôi
đến địa đầu
Vướng phải tai
ương rời chiến hữu
Thân tàn vất vưởng
buổi xa nhau
Vẫn giữ trong
tim khó nhạt màu
Phiêu bồng trơ
trọi với ngàn lau
Phong tư bỏ lại
càng thương cảm
Tráng khí xa rồi
cứ khát khao
Đã cấy an nhiên
bờ khổ ải
Xin trồng điềm tĩnh giữa buồn đau
Thong dong ngồi
tát đìa cô tịch
Nhặt phiến phù
vân rụng dưới cầu
Thôi thì an phận
bỏ lao xao
Nhàn nhã thung
thăng dưới cội đào
Lỏng khỏng chờ
đêm về lượm nguyệt
Bơ thờ đợi tối đến
khều sao
Nuôi thần đạm bạc
ngừng mơ tưởng
Dưỡng khí thanh
bần chớ ước ao
Thành bại ,có
không thôi khắc khoải
Xin trồng điềm tĩnh giữa buồn đau
BVTW Huế - Hè 2016
Những ngày nằm viện
Như Thị
BÀI HỌA
TƠ LÒNG
“Lộc lư ngũ bộ”
Tâm tịnh xóa dần những đớn đau
Người buồn nên cảnh
chịu đeo sầu
Phân chia trái
phải rành trên dưới
Ấn định dữ lành
rõ trước sau
Ngũ trược đừng
ham dù thắm sắc
Lục hòa hãy chọn
bởi tươi mầu
Dẫu toa cực lạc
về ga sớm
Đầy đủ hành
trang khỏi nhỡ tàu
Tang bồng duyên
nợ chuyện tằm dâu
Tâm tịnh xóa dần những đớn đau
Lời họa gửi đời
mong hiệp vận
Tiếng lòng đưa bạn
ước thành câu
Tu là cõi phúc
nên thong thả
Oan bởi dây tình
nhớ ruổi mau
Thế thái buồn
trông dòng bạc hạnh
Cành dương giọt
nước mát dần trao.
Ngậm ngãi liệu
tìm được ngọc châu
Vi lô hiu hắt biết
người đâu
Lòng an vơi bớt
bao buồn nản
Tâm tịnh xóa dần những đớn đau
Một thuở nhảy
dây lăn mẻ trán
Đôi khi ném gụ lạc
bươu đầu
Bây giờ kẻ bắc
người nam mãi
Phải gắng sao
đành giã biệt nhau
Tình yêu kỳ diệu
vẫn tươi màu
Gió mát đã vờn
ngọn cỏ lau
Tơ phím dạt dào
như trọng thưởng
Hương lò thoang
thoảng tựa tràn khao
Trí minh rạng
mãi bao vui sướng
Tâm tịnh xóa dần những đớn đau
Thêm quý tinh
hoa từ đáy vũng
Cùng vương tóc
gió ngát bên cầu
Cõi khổ trở về lại
xuyến xao
Xuân xưa, cửa
khép nhặt hoa đào
Bâng khuâng trở
gót rùng cơn gió
Bối rối quay trời
chợt ánh sao
Tựa nước
qua truông ào ạt thác
Dường sen vượt
nhuốc ngạt ngào ao
Dẫu lìa ngó ý
lòng vương mãi
Tâm tịnh xóa dần những đớn đau.
Phan Tự Trí
ĐỘ LƯỢNG
(Lộc lư ngũ bộ)
Tử tế khi lòng có khổ đau
Cùng mưa đón nắng
vượt qua sầu
Ôm bờ sóng vỗ
chao quằn trước
Mớn nước sông về
chảy lặng sau
Chẳng bám víu
dòng mơ phép lạ
Nào tơ tưởng bến
đợi thiêng mầu
Tùy duyên thuận
sống từng giây chuyển
Tiếp tiếp sân ga
những lượt tàu
Vui tằm tơ mượt
lụy ngàn dâu
Tử tế khi lòng có khổ đau
Thoáng đã trời
mai ngời ánh nhật
Qua rồi cửa sổ
loáng hình câu
An lành tựa nước
dòng trôi mãi
Não nuột như triều
sóng cuộn mau
Hãy trả nhau về
nơi hiện trú
Cho hình bóng rõ
cuộc phùng trao
Bản thể chân thường
sáng ánh châu
Thân tàn cùng tử
mải tìm đâu
Bao dung lúc trí
không bình lặng
Tử tế khi lòng có khổ đau
Khúc chiết nào
mong ngồi chẻ tóc
Hiền minh chẳng
ước thượng thêm đầu
Tắc kè mượn sắc
che mình giữ
Hãy đến đây cùng
rõ mặt nhau
Đời như họa sĩ
phối gam màu
Thực tả cam đành
bạc trắng lau
Nước lã tìm quên
ngày sống ảo
Men nồng trả lại
bữa tình khao
Công bằng thuở dạ
còn nghiêng ngả
Tử tế khi lòng có khổ đau
Giáp mặt buồn
vui cùng hiện hữu
Vời trông chi
bóng nước qua cầu
Chiếc lá lìa
cành gió xác xao
Là đang tích nhựa
thắm mai đào
Ngày đông bách lộng
trầm tư núi
Tháng hạ trăng
ngời lấp lánh sao
Đó nước xuôi
dòng vui với biển
Đây xuồng trọn bến
thỏa cùng ao
Miên di bước mộng
đêm lầm lỗi
Tử tế khi lòng có khổ đau
Lý Đức Quỳnh
GƯỢNG CƯỜI
“Lộc lư ngũ bộ”
Hãy gượng cười mà nuốt nỗi đau
Khơi chi chuyện
cũ để thêm sầu
Tàn hoa mấy nụ
vùi xuân trước
Huyễn mộng bao mùa
gửi kiếp sau
Gác lạnh lùa
sương đành lẻ bóng
Thư xưa thấm lệ
đã hoen mầu
Ga đời xót kẻ âm
thầm đợi
Chấp nhận từ đây
lỡ chuyến tàu.
Đâu ngờ biển lại
hóa nương dâu
Hãy gượng cười mà nuốt nỗi đau
Giọt lệ chan hòa
lau mấy lượt
Thơ lòng góp nhặt
ứa từng câu
Cầm tay thuở ấy
thư đưa vội
Ngoảnh mặt bây
chừ kẻ bước mau
Mới biết ân tình
như gió thoảng
Tim này xót đã dại
khờ trao
Mặn chát môi
nhòa những giọt châu
Trông về cố quận
biết tìm đâu
Đành thôi nấc để
xua cơn lạnh
Hãy gượng cười mà nuốt nỗi đau
Lá úa vừa gieo
vàng trước ngõ
Sương khuya đã
nhuộm trắng trên đầu
Mùa thu lại ngỏ
bên thềm vắng
Gợi thuở nào
mình đã có nhau.
Vườn xưa cúc muộn
đã phai màu
Lác đác bên đường
trắng ngọn lau
Gió bấc đà sang
lòng mãi lạnh
Tin hồng chửa đến
dạ hoài khao
Vừa toan bước chịu
ôm niềm hận
Hãy gượng cười mà nuốt nỗi đau
Một kiếp phù
sinh là mấy chốc
Thì thôi cứ để
nước qua cầu.
Biển động muôn
trùng đợt sóng xao
Lòng ta mấy khác
ngọn ba đào
Đà hay gió bão
luôn vầy đó
Chẳng lẽ ân tình
cũng thế sao
Kẻ tựa mây hồng
bay trước gió
Người dường liễu
úa đợi bên ao
Dù cho phận kiếp
hoài trêu cợt
Hãy gượng cười mà nuốt nỗi đau.
Nguyễn Gia Khanh
TRẢI LÒNG
“Lộc lư ngũ bộ”
Tâm tĩnh cho qua những nỗi đau
Để hồn thanh thản
dứt u sầu
Thất thường mưa
nắng đâu hay trước
Chao đảo thân
mình bịnh đến sau
Trà đạo thưởng
ly hưng trí não
Liên hoa ngắm cảnh
đẹp tươi mầu
Tình thơ tình bạn
luôn an ủi
Một chú ngựa
đau-bỏ cả tàu
Chuyển luân bãi
bể hóa nương dâu
Tâm tĩnh cho qua những nỗi đau
Cuộc sống còn
thơm hương gió ngát
Trang đời chưa uổng
vút làn câu
Trần gian muôn mặt
nên tìm rõ
Âm quỷ vạn hình
hãy xóa mau
Thương hải-tang
điền quy luật sẵn
Luân hồi sanh tử
lẽ thường trao
Hợp phố rồi đây
sẽ hợp châu
Chim về tổ ấm chẳng
xa đâu
Lòng thanh vui
thấy bao điều mới
Tâm tĩnh cho qua những nỗi đau.
Nghĩa bút bao la
không giới tuyến
Tình thơ bát
ngát chẳng giang đầu
Bịnh đau mới rõ
người thân thiết
An ủi tinh thần
đến với nhau.
Ngàn hoa trong nắng
ửng khoe màu
Gió lướt vui đùa
ngả ngọn lau
Oanh liệt nhớ về...
ao lại ước
Hùng tâm tưởng lại...khát
cùng khao
Lòng an vui vượt
bao niềm khổ
Tâm tĩnh cho qua những nỗi đau
Ngắm đóa sen hồng
lòng tịnh nhã
Tâm linh hướng
Phật độ mong cầu
Biết đủ biết no
chẳng xuyến xao
Bốn mùa chăm
trúc-cúc-lan-đào
Bên hoa trầm đốt
mời gương nguyệt
Trước gió trà
châm gọi ánh sao
Hồn chẳng ngày
mơ rồi tối tưởng
Lòng không rày ước
lại mai ao
Lòng nghiên ngọn
thỏ chương thơ tiếp
Tâm tĩnh cho qua những nỗi đau.
Trần Lệ Khánh--14-2-2017
TIẾNG
HÁT ĐƯỜNG XA
“Lộc lư ngũ bộ”
Dựng cảnh yên bình, sớt nỗi đau
Dù ai khéo nỡ giục chi sầu
Hư danh nổi gió giành cao thấp
Hữu ý gieo mầm thuận trước sau
Sóng cuộn đa, đề thêm vững gốc
Hè chan lan , quế vẫn xanh màu
Chừ đây lặng lẽ ga chiều đỗ
Gặp bạn cùng chung một chuyến tàu
Tơ lòng rút ruột phận tằm dâu
Dựng cảnh yên bình sớt nỗi đau
Để kẻ nông bần yên mỗi bước
Cho hàng sỹ tử đẹp từng câu
Rừng cao rậm tán chi dày mỏng
Quả ngọt sai cành há chậm mau
Đứng giữa bùn, sen hồng mở cánh
Hương nồng ngát giữa nắng hè trao
Giản dị ươm lời vẻ ngọc châu
Nên tình vạn dặm có mờ đâu
San đồi cách biệt, vơi niềm nhớ
Dựng cảnh yên bình, sớt nỗi đau
Mỗi nét hồn quê gìn giữa dạ
Từng trang chữ thánh gối bên đầu
Ung dung bước giữa dòng trong , đục
Vượt biển, băng rừng đến với nhau
Rừng xa, bản vắng trỗi thêm màu
Mỗi cánh hoa nhài,đến cội lau
Rượu ngọt từng đêm, trăng sáng tỏa
Trà thơm mỗi sáng, bạn hiền khao
Khơi dòng trí tuệ , xây đời ấm
Dựng cảnh yên bình, sớt nỗi đau
Rộn rã tàn cao chim hót, lượn
Đồng quê vững bước vượt cơ cầu
Én gọi xuân về , gió lặng xao
Bờ sân đua thắm sắc mai đào
Mây hồng giỡn gió , trời cao quá
Gấc đỏ giăng cành, nắng đẹp sao
Rộn rã oanh hòa lay khóm trúc
Bồi hồi dế giục rộn bờ ao
Hòa chung vạn thức trên đường rộng
Dựng cảnh yên bình, sớt nỗi đau
“Lộc lư ngũ bộ”
Dựng cảnh yên bình, sớt nỗi đau
Dù ai khéo nỡ giục chi sầu
Hư danh nổi gió giành cao thấp
Hữu ý gieo mầm thuận trước sau
Sóng cuộn đa, đề thêm vững gốc
Hè chan lan , quế vẫn xanh màu
Chừ đây lặng lẽ ga chiều đỗ
Gặp bạn cùng chung một chuyến tàu
Tơ lòng rút ruột phận tằm dâu
Dựng cảnh yên bình sớt nỗi đau
Để kẻ nông bần yên mỗi bước
Cho hàng sỹ tử đẹp từng câu
Rừng cao rậm tán chi dày mỏng
Quả ngọt sai cành há chậm mau
Đứng giữa bùn, sen hồng mở cánh
Hương nồng ngát giữa nắng hè trao
Giản dị ươm lời vẻ ngọc châu
Nên tình vạn dặm có mờ đâu
San đồi cách biệt, vơi niềm nhớ
Dựng cảnh yên bình, sớt nỗi đau
Mỗi nét hồn quê gìn giữa dạ
Từng trang chữ thánh gối bên đầu
Ung dung bước giữa dòng trong , đục
Vượt biển, băng rừng đến với nhau
Rừng xa, bản vắng trỗi thêm màu
Mỗi cánh hoa nhài,đến cội lau
Rượu ngọt từng đêm, trăng sáng tỏa
Trà thơm mỗi sáng, bạn hiền khao
Khơi dòng trí tuệ , xây đời ấm
Dựng cảnh yên bình, sớt nỗi đau
Rộn rã tàn cao chim hót, lượn
Đồng quê vững bước vượt cơ cầu
Én gọi xuân về , gió lặng xao
Bờ sân đua thắm sắc mai đào
Mây hồng giỡn gió , trời cao quá
Gấc đỏ giăng cành, nắng đẹp sao
Rộn rã oanh hòa lay khóm trúc
Bồi hồi dế giục rộn bờ ao
Hòa chung vạn thức trên đường rộng
Dựng cảnh yên bình, sớt nỗi đau
15 - 5 2017-Phạm Duy Lương
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét