Thứ Bảy, 20 tháng 5, 2017

NGỌN GIÓ VÔ TÌNH – Ngọc Liên cùng thi hữu




NGỌN GIÓ VÔ TÌNH
Nắng hạ ươm vàng trải khắp nơi
Mà thơ bạc phếch giữa hiên đời
Mây hồng mấy tuổi sao còn lạc

Phượng đỏ bao mùa vẫn cứ rơi
Những dấu thời gian nào trở lại
Từng trang kỷ niệm cũng xa rồi
Mai về nhặt hết niềm mơ cũ
Để gió vô tình rụng thế thôi.
15.05.2017

HỌA:

SÓNG LÒNG...
Hè sang lửa phựơng tỏa nơi nơi
Những chú ve yêu, nhớ chuyện đời
Biển hát xôn xao tình chẳng vợi
Trăng cười e ấp mộng không rơi!
Vườn thơ nhung nhớ nàng thơ tới
Suối nhạc mến thương khúc nhạc mời
Kỷ niệm nồng nàn ai vẫn đợi
Sóng lòng thổn thức thể nào thôi!
Đức Hạnh
15.05.2017

GIAO MÙA
(Ngũ độ thanh, Bát láy)
Xuân nhường Hạ nắng ngỡ ngàng nơi
Nhẹ nhõm làn mây trải ấm đời
Rặng Liễu âm thầm trêu gió thổi
Giò Lan lộng lẫy thả nhành rơi
Mơ màng mắt dõi dòng sông chảy
Nũng nịu hồn say cảnh bến bồi
Kỷ niệm quê mình xao xuyến mãi
Giao mùa buổi sớm rộn ràng khơi.
 YB 15.05.2017
 
NGỌN GIÓ VÔ TÌNH
Ngọn gió vô tình thổi mọi nơi
Làm tôi chợt nhớ chuyện bao đời ...
Đêm thâu dõi mắt chờ sao lạc
Phút cuối mong tìm hạnh phúc rơi!
Người hỡi về đâu ... sao thấy lại
Mây ơi đi mất ...đã phiêu rồi!
Ta ngồi góp nhặt tin yêu cũ
Đếm giọt thời gian lặng lẽ thôi!
Thi Dao Pham
15.05.2017
 
MIỀN KÝ ỨC
Nghe miền ký ức trải từng nơi
Mỏi gót tìm nhau nửa chặn đời
Nhớ buổi thu vàng xao xác rụng
Lo chiều tuyết lạnh phũ phàng rơi
Vì thương kỷ niệm không còn để
Bởi tiếc ngày xuân đã hết rồi
Cái tuổi yêu đầu lưu luyến vậy
Bây chừ cũng chỉ có mình thôi !
15.05.2017

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét