THÂN CÁT BỤI
(Ô thước kiều)
Tựa cát bụi trầm giữa bể dâu
Đời ta rượu nhạt với thơ sầu
Câu thề ghi dạ còn chưa nhạt.
Vết cắt trong lòng chửa hết đau.
Lá
đỏ vì đâu mà thắm sắc
Thư xanh không nhẽ đã phai màu.
Vô thường biến đổi nào ai thấu
Năm tháng qua vèo thoảng vó câu
Vó
câu cuốn nhẹ giữa hồng trần
Cát bụi mịt mù quện dấu chân.
Mấy khúc để buồn dòng lũ cuốn
Bao giờ cho nhẹ bước thanh vân.
Thơ thương bạn cũ còn vương ý
Bút nhớ người xưa lại nối vần.
Bãi biển nương dâu nào có quản.
Tiếng đời vang vọng tiếng lòng ngân.
Lòng ngân khi thấy dấu tình xưa.
Đường thế trải bao chuyện lọc lừa
Bụi nhỏ bay theo trong vạt nắng
Lâu đài sụp đổ dưới cơn mưa
Dã
tràng mấy bận dường không nản.
Công cốc bao phen vẫn chẳng chừa.
Đêm quạnh ngồi thương dòng lệ nến.
Dột lòng nghe vọng tiếng đò đưa
Đò
đưa điệu cũ thấy sao thương
Se
thắt lòng ai giữa khắc trường
Hạ
đợi sen chường bông thắm sắc
Thu chờ cúc rực đóa vàng hương.
Nước đưa bèo dạt bao nhiêu bến.
Gió cuốn bụi bay mấy nẻo đường
Ly
khách ngậm ngùi dòng Dịch Thủy
Bao giờ chở lại chốn quê hương
Quê hương hai tiếng đỗi thân
yêu
Xa
cách bao năm vẫn nhớ nhiều.
Hám lợi đệ huynh thành lạnh lẽo
Tham tiền cốt nhục hóa liêu xiêu.
Qua sông bỗng nhớ vầng mây sớm.
Xuống bến càng thương vạt nắng chiều.
Cát bụi mai này về cát bụi.
Cuối trời ai thấu nỗi cô liêu
Huy
Vụ 30/04/17
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét