Như Thị, Sông Thu, Như
Thu, Trương Ngọc Thạch,
NS-Canada, Huy
Khôi, Phan tự Trí, Thục Nguyên ,
Trần Lệ Khánh, Lý
Đức Quỳnh, Nguyễn Gia Khanh,
Thanh Hòa, Thy Lệ
Trang, Trần Như Tùng,
Lộc Bắc, Hồng Phượng,
Lộc Bắc, Hồng Phượng,
BÌNH THƯỜNG TÂM!
“Luật bằng vần trắc”
Tiêu dao tay nhặt làn mây trắng
Vọc bóng tà huy cầm tĩnh lặng
Rõ biết cuộc đời tợ tuyết băng
Nhìn xem danh lợi như hoa nắng
La cà mấy độ bước xăng văng
Ẩn dật bao ngày ngồi quạnh vắng
Được mất thua hơn chẳng ví bằng
Bình tâm giữa ngọt bùi cay đắng!
NHƯ THỊ
“Luật bằng vần trắc”
Tiêu dao tay nhặt làn mây trắng
Vọc bóng tà huy cầm tĩnh lặng
Rõ biết cuộc đời tợ tuyết băng
Nhìn xem danh lợi như hoa nắng
La cà mấy độ bước xăng văng
Ẩn dật bao ngày ngồi quạnh vắng
Được mất thua hơn chẳng ví bằng
Bình tâm giữa ngọt bùi cay đắng!
NHƯ THỊ
BÀI HỌA
CHIỀU BUỒN NGHĨA TRANG
Cắm lên mộ mẹ cành hoa trắng
Chiều xuống nghĩa trang buồn trĩu lặng
Gió lạnh ào ào thốc giá băng
Sương mù lãng đãng che màu nắng
Lệ nhòa thấm đẫm khóe môi cằn
Lòng nhói thương về hình bóng vắng
Trên bước đường đời ngập khó khăn
Mình con đơn độc ôm sầu đắng.
Sông Thu
THANH THẢN!
Thoang thoảng hương nồng hoa bưởi trắng
Thoang thoảng hương nồng hoa bưởi trắng
Ngoài hiên giàn mướp dường im lặng
Mang niềm ảo vọng gửi nhành cây
Đưa nỗi u hoài chan vạt nắng
Đưa nỗi u hoài chan vạt nắng
Buông xả mơ màng khép mộng xưa
Góp gom hồi tưởng cài đêm vắng
Sáng nầy thanh thản bước ung dung
Cho dẫu quanh ta lời mật đắng !
Như Thu
NGÀY MAI, NGAY RẠNG ĐÔNG…(*)
“Victor Hugo”
“Victor Hugo”
Mai, rạng sáng, đồng quê tỏa trắng
Con ơi, cha sẽ đi, thinh lặng
Đường dài, núi vượt với rừng băng
Bước rảo, mắt ghim vào ý nắng
Con ơi, cha sẽ đi, thinh lặng
Đường dài, núi vượt với rừng băng
Bước rảo, mắt ghim vào ý nắng
Buồn bã, chẳng thèm nhìn nước văng
Cô đơn, không muốn ngắm chiều vắng
Tới nơi, ngôi mộ đặt lên bằng
Một bó hoa tươi; lòng chát đắng
Cô đơn, không muốn ngắm chiều vắng
Tới nơi, ngôi mộ đặt lên bằng
Một bó hoa tươi; lòng chát đắng
Trương Ngọc Thạch-5/19/2017
(*)Xem thêm ở cuối trang
BUÔNG LƠI
Bản thân dẫu chỉ còn tay trắng
Uống chén nồng cay xin nín
lặng
Ôm bóng cô đơn có cách
ngăn
Ngắm mây tản mác nơi xa
vắng
Giữ lòng trong sáng tợ
hải đăng
Lau lệ long lanh vì giọt nắng
Ơn nghĩa về sau hết nhọc nhằn
Im lời quên lửng niềm sầu đắng !
NS-Canada
XỨ ĐOÀI
"Luật trắc vần trắc"
Mây trắng Xứ Đoài xòa lụa trắng
Ba Vì bóng ngả soi im lặng?
Đà Giang nước cuộn thấu sương băng!
Truyền thuyết Sơn Tinh...như mở nắng
Huyền thoại Suối Tiên...tợ thác văng.
Cao Nhân lánh đục nơi non vắng
Thần Linh phù trợ độ thâm bằng.
Thảo dã Dân Đen vơi đót đắng!
Đầu Hạ-2017,Nguyễn
Huy Khôi
RÁNG
Dày công chăm bẵm sờn mưa nắng
Dày công chăm bẵm sờn mưa nắng
Vẫn ước trời yên và biển lặng
Tưởng được đầu năm cải số đen
Vậy mà cuối vụ hoàn tay trắng
Trên bàn nghiên bút đã đìu hiu
Dưới án sách đèn giờ quạnh vắng
Tưởng được đầu năm cải số đen
Vậy mà cuối vụ hoàn tay trắng
Trên bàn nghiên bút đã đìu hiu
Dưới án sách đèn giờ quạnh vắng
Thi hữu ra bài biết họa sao
Vài câu ráng nặn dù thơ đắng.
Vài câu ráng nặn dù thơ đắng.
Phan tự Trí
TRÁI ĐẮNG
Gần hết cuộc đời, tay vẫn trắng
Bạn bè thăm hỏi đành im lặng
Phải đâu biếng nhác, chẳng ưa mưa
Mà rất siêng năng, nào ngại nắng ?
Số phận xem ra thật hẩm hiu
Niềm vui chờ mãi càng xa vắng
Hẳn là định mệnh đã an bày ?
Kết quả làm sao không chát đắng ?
Thục Nguyên
Gần hết cuộc đời, tay vẫn trắng
Bạn bè thăm hỏi đành im lặng
Phải đâu biếng nhác, chẳng ưa mưa
Mà rất siêng năng, nào ngại nắng ?
Số phận xem ra thật hẩm hiu
Niềm vui chờ mãi càng xa vắng
Hẳn là định mệnh đã an bày ?
Kết quả làm sao không chát đắng ?
Thục Nguyên
MAI TRẮNG
“
Luật bằng vần trắc”
Nhìn cây mai cỗi ngời bông trắng.
Dịu nhẹ tâm hồn buông trĩu nặng.
Cánh mỏng nhụy ngời sạch săc băng.
Cành mềm lá nõn tươi màu nắng.
Hương thơm khiết tịnh giữa vườn say.
Hoa lịch thanh tao trong cảnh vắng
Mặc gió sương mưa vẫn đứng bằng.
Cho người ngưỡng mộ quên sầu đắng.
Trần Lệ Khánh--20-5-2017
NGÀY MỚI
Lạnh lẽo dần qua ngày tuyết trắng
Trong vườn nụ nở ngời thanh lặng
Hồng nhung tỏa ánh dợn thềm trăng
Cẩm chướng lay cành bừng sợi nắng
Ngọn gió hân hoan đến gũi gần
Làn sương nhợt nhạt về xa vắng
Vui cười đón trẻ bước tung tăng
Giản dị trà thơm hòa vị đắng
Lý Đức Quỳnh
VẪN MONG
Đếm nhọc nhằn trên làn tóc trắng
Xuân đà lẹ bước qua thềm lặng
Vừa xao xuyến mộng buổi tròn trăng
Lại ngậm ngùi lòng ngày tắt nắng
Gối mỏi thương mình mấy thuở hăng
Mơ tàn xót cảnh từng đêm vắng
Còn tin vạn sự chẳng thường hằng
Để một ngày kia đời hết đắng.
Nguyễn Gia Khanh
TỰA CỬA
Tóc mây thủa nọ bây giờ trắng
Tựa cửa hôm ,mai, ngồi nín lặng
Núi cả đồi cao thưa thớt cây
Suối mòn sông cạn mênh mông nắng
Vời trông cánh nhạn ngút ngàn xa
Mãi ngóng tin con mù mịt vắng
Tháng lụn năm tàn mắt đỏ cay
Ngày trông đêm ngóng môi khô đắng.
Thanh Hoà
TỰ SỰ
“Luật
bằng vần trắc”
Mơ màng nguyệt tỏ bên quỳnh trắng
Giọt giọt sương tan...đêm vắng lặng
Mưu sống từng chìm nổi giá băng
Trải thời quen mặn mòi sương nắng!
Nỗi niềm sâu nặng ríu tơ giăng
Tâm sự đầy vơi
buồn trống vắng
Danh lợi phù vân...nghĩ chẳng bằng
Tìm trầm ngậm
ngải...quên sầu đắng!
20-5-2017
Nguyễn Huy Khôi
LẮNG SẦU
Thấp thoáng bên đồi làn khói trắng
Chùa nghiêng nghiêng bóng trong yên lặng
Hàng cay lấp lánh chuổi hoa đăng
Mặt nước lung linh chùm ánh nắng
Thuyền lướt lướt trôi nhịp nhẹ nhàng
Chuông ngân ngân vọng chiều hoang vắng
Người nơi phương đó biết gì chăng ?
Em đã quên rồi thời mặn đắng
Thy Lệ Trang
DÂN THƯỜNG
Mẹ cha cho mỗ đôi tay trắng
Cặm cụi làm ăn và lẳng lặng.
Tính thiện an lòng sạch giống băng
Dạ vui phơi lúa mừng no nắng.
Thấm nhuần văn hóa tục không văng
Dọn dẹp môi trường làm chẳng vắng.
Hàm phó thường dân tự cấp bằng
Tâm hồn mạnh khỏe nhờ toa đắng .
Trần Như Tùng
MẸ VỀ
Vu Lan đón nhận bông hồng trắng
Đau xót nhớ hoài câm nín lặng
Tin mẹ ra đi đã mấy trăng
Theo cha một ngày âm u nắng
Con côi tóc bạc trước hoa đăng
Thao thức năm canh buồn trống vắng
Đất khách đông về tuyết phủ giăng
Vì đâu ta chịu bao niềm đắng!?
Lộc Bắc-Mai17
THÔI ĐẮNG !
Sương mai còn đọng nhành hoa trắng
Ánh sáng bừng lên xua cảnh lặng
Giọt đắng gọi sầu đợi giá băng
Hương cay xót mắt chờ im nắng
Vườn hoang cỏ dại nhuốm rêu phong
Cửa nẻo không người nghe trống vắng
Chẳng thiết tha gì với sắc không
An nhiên tự tại đời thôi đắng
HỒNG PHƯỢNG
Xem thêm:
phóng tác
phóng tác
***
(*)NGÀY
MAI, NGÀY
RẠNG ĐÔNG…
Victor Hugo
Victor Hugo
Ngày mai, ngay tảng sáng, khi đồng quê hừng trắng
Cha sẽ đi. Con ơi, cha biết rằng con đang đợi
Cha sẽ vượt núi, băng rừng
Cha không thể xa con lâu hơn
Cha sẽ đi. Con ơi, cha biết rằng con đang đợi
Cha sẽ vượt núi, băng rừng
Cha không thể xa con lâu hơn
Cha sẽ bước đi, mắt dán vào tư duy
Không ngó gì bên ngoài, chẳng nghe tiếng động chi
Một mình, không thấy ai, lưng còng, tay chắp
Buồn bã, và ngày đối với cha là đêm
Không ngó gì bên ngoài, chẳng nghe tiếng động chi
Một mình, không thấy ai, lưng còng, tay chắp
Buồn bã, và ngày đối với cha là đêm
Cha sẽ không nhìn chiều vàng buông xuống
Chẳng ngó những cánh buồm xuôi hướng Harfleur
Khi tới nơi, cha sẽ đặt trên ngôi mộ con
Một bó ô rô xanh và hoa thạch lam
Chẳng ngó những cánh buồm xuôi hướng Harfleur
Khi tới nơi, cha sẽ đặt trên ngôi mộ con
Một bó ô rô xanh và hoa thạch lam
Trương Ngọc Thạch
5/18/2017
phỏng dịch
**********
Ghi chú: Đó là bài thơ của Victor Hugo, một tuyệt phẩm văn học Pháp. Bài thơ chỉ có ba đoạn: sán sớm, ban ngày và buổi tối.
Tác giả làm chúng ta nghĩ rằng ông sẽ gặp người phụ nữ ông yêu. Ông biết cô đang đợi ông. Sau đó, tại sao ông lại buồn?
Chỉ trong hai câu cuối cùng chúng ta mới hiểu tại sao: Ông sẽ thăm mộ người phụ nữ.
Thực tế, Léopoldine, con gái của Victor Hugo, bị chết đuối cùng với chồng. Chiếc thuyền của họ bị lật úp trên sông Seine, bởi Villequier. Bi kịch xảy ra vào năm 1843, khi cô mới 19 tuổi.
******
Demain, dès l’aube…
Victor Hugo
5/18/2017
phỏng dịch
**********
Ghi chú: Đó là bài thơ của Victor Hugo, một tuyệt phẩm văn học Pháp. Bài thơ chỉ có ba đoạn: sán sớm, ban ngày và buổi tối.
Tác giả làm chúng ta nghĩ rằng ông sẽ gặp người phụ nữ ông yêu. Ông biết cô đang đợi ông. Sau đó, tại sao ông lại buồn?
Chỉ trong hai câu cuối cùng chúng ta mới hiểu tại sao: Ông sẽ thăm mộ người phụ nữ.
Thực tế, Léopoldine, con gái của Victor Hugo, bị chết đuối cùng với chồng. Chiếc thuyền của họ bị lật úp trên sông Seine, bởi Villequier. Bi kịch xảy ra vào năm 1843, khi cô mới 19 tuổi.
******
Demain, dès l’aube…
Victor Hugo
Demain, dès l’aube, à l’heure où blanchit la campagne,
Je partirai. Vois-tu, je sais que tu m’attends.
J’irai par la forêt, j’irai par la montagne.
Je ne puis demeurer loin de toi plus longtemps.
Je marcherai les yeux fixés sur mes pensées,
Sans rien voir au dehors, sans entendre aucun bruit,
Seul, inconnu, le dos courbé, les mains croisées,
Triste, et le jour pour moi sera comme la nuit.
Je ne regarderai ni l’or du soir qui tombe,
Ni les voiles au loin descendant vers Harfleur,
Et quand j’arriverai, je mettrai sur ta tombe
Un bouquet de houx vert et de bruyère en fleur.
Je partirai. Vois-tu, je sais que tu m’attends.
J’irai par la forêt, j’irai par la montagne.
Je ne puis demeurer loin de toi plus longtemps.
Je marcherai les yeux fixés sur mes pensées,
Sans rien voir au dehors, sans entendre aucun bruit,
Seul, inconnu, le dos courbé, les mains croisées,
Triste, et le jour pour moi sera comme la nuit.
Je ne regarderai ni l’or du soir qui tombe,
Ni les voiles au loin descendant vers Harfleur,
Et quand j’arriverai, je mettrai sur ta tombe
Un bouquet de houx vert et de bruyère en fleur.
Victor Hugo, extrait du recueil «Les Contemplations»
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét