Mấy chục năm trời vẫn cứ thương.
Bóng hình o nhỏ chốn Sông Hương.
Buông dài mái tóc xanh con phố,
Mọng chín bờ môi tím góc vườn.
Nhớ lắm răng tê thơm ngọt mật
Quên sao rứa nớ lịm thanh đường.
Kôn Giang bến đỗ tim hoài nhắc.
Ngó dẫu xa lìa tơ mãi vương?
Qua Huế lần đầu nhập xứ thương
Thuyền hoa khoan nhặt dạo dòng Hương.
Người ca « mái đẩy » dần xa
... Mụ
Ta ngắm « tiên cung » chuyển tới Trường ...
Rứa đã in sâu bao ánh mắt
Răng quên sao được những tên đường.
Câu hò sông nước đầy thơ mộng
Mỗi bước chân đi nỗi mến vương .
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét