VỀ KỊP... KẺO RỒI!
Loạn lạc tơi bời đẩy kiếp tôi
Chân trời góc biển ngụp dòng trôi.
Quê người dạn mặt qua nhiều chốn
Đất khách lo cơm cực lắm hồi.
Ngày hướng quê Nam thầm tưởng vọng
Đêm dò lời Việt đỡ đơn côi.
Góp gom mọi thứ mong sao sớm
Về lại làng xưa kịp... kẻo rồi...!
Trần Như Tùng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét