Tác giả Hiến Minh |
ĐÊM VỚI SƯƠNG
Hiến Minh
Người dấu che nhau
những vết buồn
Còn không nói thực
nữa lơi thương
Lúc vờ vĩnh làm tên
ngây dại
Khi ởm ờ giả đứa
vô lương
Qua quýt rong chơi
vùng gió cát
Trầm tư nhìn ngắm
cõi đời thường
Chỉ niềm riêng tự
lòng ai biết
Như bóng đêm hàn ủ
giọt sương
TỈNH THỨC
Hiến Minh
Chăm chút xe đan từng
mảng tơ
Nâng niu giọt sữa
mớm mầm thơ
Hầng đông hương
phấn đang trìu mến
Bóng quái – tàn
phai phút sững sờ
Kiếp nạn rập rình
gieo rắc mãi
Sanh linh quằn quại
đắm miên mơ
Vòng tay nhân ái nào
đan kết
Tinh thưc dìu nhau đỗ
bến bờ
TIẾNG ĐÊM
Hiến Minh
Chim đơn quác giữa
bóng đêm dày
Rơi xuống lòng ta
nổi rứt rây
Gió thoảng không
dưng lòng thấy lạnh
Sương tan chạnh xót
cảnh hao gầy
Cầm canh trăn trở nghe chuông vọng
Lá đổ muôn chiều xao xuyến bay
Lá đổ muôn chiều xao xuyến bay
Tiếng vạc gây hồn
ai tỉnh thức
Cho vầng dương réo
sáng mai này.
ĐỒNG TIỀN HAI MẶT
Hiến Minh
Ta xe trong tay một
đồng tiền
Mặt trái sa tăng –
mặt phải tiên
Phía – chuyển xô
đát bằng sóng dậy
Bên - dìu dắt thuyền
trở bến yên
Quyền năng khéo tóm
tâm làm chủ
Bất lực buông trôi
trí hóa hèn
Khôn – dại – tớ
- thầy mặc thích chọn
Theo đàn dã thú
hay chim hiền
TRÁNH NẠN DỮ
Hiến Minh
Nói đến Nghi nan
phải kể Tào (*)
Là phương thuốc
tránh nạn lao đao
Mạch rừng trong đất
luôn âm ĩ
Tai vách ngoài song
mãi xé rào
Nuôi khỉ - đốt nhà
không phải hiếm
Trồng người –
phản chủ biết là bao
Thế - nhưng mặc
định đời hư – thực
Nên vẫn trọng nhân
chẵng dụng dao
(*)-Đa nghi Tào Tháo
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét