BÀI XƯỚNG
CHƯA NGUÔI
Lồng lộng
trời đêm gió lạnh đầy
Một bài thơ
muộn, một hồn say
Tầng cao lơ
lửng vầng mây xám
Ngõ vắng chơi
vơi bóng nhạn gầy
Biết chữ trăm
năm: làn mộng ảo
Rằng tình muôn
thuở: cánh hoa phai
Hai đầu nỗi
nhớ xa vời vợi
Thầm lặng chôn
sâu tiếng thở dài !
Thy Lệ Trang
BÀI HỌA
ĐỢI
ĐỢI
Đêm nay
bóng nguyệt sẽ no đầy
Ngây ngất hồn
như ngấm rượu say
Người hẹn
khi vầng trăng rạng rỡ
Em chờ
trong nỗi nhớ hao gầy
Bình trà thoang
thoảng mùi sen đượm
Làn tóc nồng
nàn hương cỏ phai
Dành hết cho anh
...giây hội ngộ
Mà sao thời khắc
cứ thêm dài !...
Sông Thu
HẸN ĐÔNG
HẸN ĐÔNG
Bên song bông
tuyết đã rơi đầy
Hẹn bạn đông về
lại thỏa say
Chốn cũ đà muôn
cơn gió lạnh
Thềm xưa vẫn một
bóng trăng gầy
Hồn côi lửa mộng
vừa khơi ấm
Gối lẻ hương
lòng vội rụng phai
Bấc rít từng đêm
lùa nỗi nhớ
Người xa để vắng
những canh dài !
Nguyễn Gia Khanh
SUY TƯ MỘT PHÚT
Lòng buồn vời vợi nét đong đầy
Tịch mịch hồn ta đã choáng say
Rảo bước chiều thu khi nắng xế
Chia tay cõi nhớ lúc trăng gầy
Người đi biền biệt hồn vương mắc
Tình khuất xa xưa tiếng nhạt phai
Câm nín u hoài sao luyến tiếc
Nhớ ai mà thở vắn than dài !
Trịnh Cơ (Paris)
Lòng buồn vời vợi nét đong đầy
Tịch mịch hồn ta đã choáng say
Rảo bước chiều thu khi nắng xế
Chia tay cõi nhớ lúc trăng gầy
Người đi biền biệt hồn vương mắc
Tình khuất xa xưa tiếng nhạt phai
Câm nín u hoài sao luyến tiếc
Nhớ ai mà thở vắn than dài !
Trịnh Cơ (Paris)
23/10/16
VẪN GIỮ
Giọt buồn ai rót
cứ đong đầy?
Rượu nhấp một
mình, chếnh choáng say
Chợt nhớ mênh
mang làn tóc rối
Mà thương vô hạn
ngón tay gầy
Đã từng ấp ủ
tình yêu thắm
Để tránh buông
ra tiếng nấc dài
Ngày tháng trôi
qua, lòng vẫn giữ
Một trời kỷ niệm
mãi không phai.
Thục Nguyên
KHÔN PHAI
KHÔN PHAI
Bên hiên lặng ngắm
ánh trăng đầy
Mượn chút men nồng
cớ tỉnh say
Khoảng cách bao
lăm mà diệu vợi…
Người xa mấy đỗi
khiến hao gầy?
Đèn khuya bóng lẻ
tuồng mơ ảo
Dạ khách đêm sâu
những vắn dài
Dẫu thoảng mà
tình đâu dễ nhạt
Khi lòng thổn thức
quả khôn phai.
CAO BỒI GIÀ
23-10-2016
NIỀM TÂY
Tình yêu nỗi nhớ
mãi đong đầy
Lối mộng vào đời
chuếch choáng say
Dặm liễu chứa
chan niềm phận lỡ
Ngàn mai sóng
sánh bóng trăng gầy
Lời nguyền dâu bể
đà tan biến
Vàng đá bụi trần
đã nhạt phai
Hương lửa ba
sinh giờ nguội lạnh
Men sầu dậy luống
suốt canh dài.
Liêu Đình Tự
BÓNG TÀ
BÓNG TÀ
Mưa gió chiều
thu, lá rụng đầy
Tuổi già chếnh
choáng rượu mà say
Thương thời luyến
ái, tình yêu muộn
Nhớ thuở phiêu
lưu, ánh nguyệt gầy
Mộng mị đâu còn,
đêm trống vắng
Mơ màng chi nữa,
buổi tàn phai
Cuối ngày tia
sáng thêm vàng úa
Bóng ngã hoàng
hôn vẫn mãi dài.
Văn Thanh
HUYỄN MỘNG
Mưa tuôn rả rích
suốt đêm dài
Ác mộng ùa về,
phá giấc say
Run rẩy đôi vai,
tim giá lạnh
Bơ vơ một bóng,
nến hao gầy
Mới đây đoàn tụ,
vành môi thắm
Bỗng chốc chia
ly, khoé lệ đầy
Cứ ngỡ bên nhau
và mãi mãi
Triền miên hạnh
phúc khó tàn phai.
Thanh Hoà
CÒN NHỚ ?
Năm canh ray rứt
lệ vơi đầy !
Cạn chén mong
tìm giấc ngủ say
Cứ ngỡ đôi mình xây
tổ ấm
Nào hay lẻ bạn
ngắm trăng gầy
Mang câu chỉ thắm
đành chôn kín
Hẹn lễ tơ hồng nỡ
nhạt phai ?
Người đã sang
thuyền lòng luyến tiếc !
Em ơi còn nhớ nụ
hôn dài ?
Như Thu
CỨ TIẾC DÀI
Mai mốt tròn
trăm sẽ đắp đầy
Chuyện thời đôi
chín vẫn còn say
Cau hoàng tỏa
ngát vườn dâu thắm
Trầu ngự vương
thơm khóm trúc gầy
“Quán dốc” trăng
lên đường nguyệt rạng
“Giăng mùng” liễu rũ nét đào phai
Ca làn “Giã bạn”
ngờ đâu biệt
Nhớ mấy ngàn đêm
cứ tiếc dài.
Trần Như Tùng
BIỆT LY
Tình ly biệt
mãi,nhớ đong đầy
Chẳng biết bao
giờ thỏa được say
Mỏi ngóng đìu
hiu làn khói nhạt
Phờ trông lặng lẽ
bóng trăng gầy
Hoa chừng đã tiễn
trời mơ rụng
Nhạn vẫn không về
ngõ mộng phai
Kết ước trăm năm
tròn phúc hạnh
Thầm đêm giọt lệ
cứ lăn dài !
Lý Đức Quỳnh
NHỚ XƯA
Trăng khuya mờ tỏ
những vơi đầy
Hồi tưởng ngày
nao thuở đắm say
Bàng bạc ánh
vàng luồn lá thẩm
Lưa thưa mây xám
phủ trăng gầy
Thu tàn sao nỡ
quên màu úa
Đông đến lẻ nào
bỏ sắc phai
Nung nấu con tim
hình bóng cũ
Lòng vương nỗi
nhớ lệ tuôn dài.
Trần Văn Hạng
NỖI NIỀM THA HƯƠNG
NỖI NIỀM THA HƯƠNG
Tha hương ký ức
mãi đong đầy
Lũ thứ dặm trường
giấc mộng say
Những ước mây
đan triền núi thẳm
Còn mơ khói bện
mái tranh gầy
Đường xưa gặp gỡ
nay tàn tạ
Lối cũ chia lìa
đã nhạt phai
Canh cánh nỗi niềm
dầm khắc khoải
Đêm hôm vỗ gối
suốt canh dài
Lê Đăng Mành
HẸN
Nghe hẹn mùa thu
lá rụng đầy
Anh chờ đến độ
ngất ngây say
Lang thang nhìn
ngắm màu hoa úa
Vò võ trông theo
bóng dáng gầy
Phòng vắng đêm
trường sầu giá buốt
Niềm đau ngày
tháng khó phôi phai
Bao giờ em hết
sai lời hứa
Duyên muộn…thời
gian vẫn kéo dài…
NS
CHƯA NGUÔI
Trời tơ hay lưới
nhện giăng đầy ?
Rượu nhạt sao mà
bảo tớ say ?
Chấp chới gió
xao cành liễu rũ
Bâng quơ mây vẩn
ánh trăng gầy
Vần thơ chuốt ý
nào ngơ ngẩn
Khúc nhạc ru
tình chẳng nhạt phai
Một mảnh hương
nguyền còn đọng mãi
Sầu vương kỷ niệm
suốt đêm dài !
Phan Tự Trí – 24-10-2016
NUỐI TIẾC...!
Kỷ niệm năm xưa
lại chất đầy
Men nồng chẳng
nhắp cứ như say
Người đi dạo ấy
tim khô rạn
Kẻ ở giờ đây
phận đọa gầy
Đã biết sẹo tình
lâu mỗi lớn
Sao chờ vết hận
sớm dần phai?
Oan khiên từ độ
yêu đương loạn
Hạnh phúc từng
đêm mãi tiếc dài!
LĐK Oct. 24,2016
ĐỢI CHỜ
Biết bao năm
tháng lệ đong đầy
Rượu đắng, cay
nồng chẳng thấy say
Bến nước mong chờ
hiu quạnh vắng
Hàng cây ngóng đợi
xác xơ gầy
Mắt huyền ngày
trước còn mơ mộng
Môi thắm bây giờ
đã nhạt phai
Da diết nhớ
thương trời kỷ niệm
Cô đơn gối chiếc
những đêm dài.
Chánh Minh
24-10-2016
MIỀN KÝ
ỨC
Ký ức còn đây kỷ niệm đầy
Nhiều đêm trằn trọc giấc mơ say
Ngoài hiên gió thoảng, vầng trăng khuyết
Đầu núi mây giăng, chút nắng gầy
Dẫu có vấn vương tình đã mỏng
Đâu còn quay quắt nghĩa dần phai
Cây đa, bến cũ, con đò vắng
Trời sắp hoàng hôn...bóng ngã dài.
Tâm Hương (BRVT)
Cuối thu, 2016
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét