MẶC
Sao lại trách chi cái phận người!
Vì ai đen bạc lệ tuôn rơi.
Nhân gian điên đảo từ bao kiếp
Thế sự vàng thau biết mấy đời.
Dòng nước mười hai hôi hám chảy,
Thuyền tình một bến ngọt ngào trôi.
Thế thôi đừng ngẫm rồi than trách,
Cứ mặc ngày qua miệng mỉm cười.
Hoành Trần
Vì ai đen bạc lệ tuôn rơi.
Nhân gian điên đảo từ bao kiếp
Thế sự vàng thau biết mấy đời.
Dòng nước mười hai hôi hám chảy,
Thuyền tình một bến ngọt ngào trôi.
Thế thôi đừng ngẫm rồi than trách,
Cứ mặc ngày qua miệng mỉm cười.
Hoành Trần
ĐỜI NGƯỜI
Trăm năm sẽ hết một đời người
Sung sướng nào mà chẳng lệ rơi
Vất vả không cùng rồi trọn kiếp
An nhiên thế mấy cũng xong đời
Đừng mong níu kéo lo gìn giữ
Quan trọng buông rời lúc xả trôi
Nếu biết trần gian là cõi tạm
Làm sao khi thác mỉm môi cười
Đào Duy Nguyên
10/8/16
Sung sướng nào mà chẳng lệ rơi
Vất vả không cùng rồi trọn kiếp
An nhiên thế mấy cũng xong đời
Đừng mong níu kéo lo gìn giữ
Quan trọng buông rời lúc xả trôi
Nếu biết trần gian là cõi tạm
Làm sao khi thác mỉm môi cười
Đào Duy Nguyên
10/8/16
VỀ THÔI
Nào có ra chi cái phận người,
Một thời khốn khó phận đời rơi.
Nhọc nhằn dấu ấn cho tròn kiếp,
Gian khổ nhân gian cả một đời.
Thắng bại công thành đâu biết đến,
Được thua danh vọng đã dần trôi.
Thì thôi một cõi giang hồ nhỏ,
Chỉ nhớ về đâu một tiếng cười.
Sông Thao
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét