THƠ MỜI HỌA
THU CẢM!
Hơi thu se lạnh bởi vô thường
Bịn rịn lá vàng rớt vấn vương
Đã thấy lục trần như dải khói
Nên nhìn ngũ uẩn cũng làn
sương
Buông thân hữu tướng *cho an
lạc
Xả ý vô minh bớt đoạn trường
Vũ trụ đổi thay mà quán biết
Niết bàn sẽ hiện giữa tang
thương
Lê Đăng Mành
* Phàm sở hữu tướng, giai thị hư vọng Nhược kiến chư tướng
phi tướng, tức kiến Như Lai.
Nghĩa là: Phàm những gì có hình
tướng, tất cả đều là hư vọng Nếu thấy các tướng, không phải là tướng, thì thấy Như Lai.
BÀI HỌA
SẦU VƯƠNG
Thời tiết năm nay mãi thất thường
Thu về tang hải chạnh sầu vương
Thượng tầng trăng gió mờ cao đỉnh
Hạ giới sông hồ mịt thẳm sương
Hy vọng đi hoang ngoài quãng vắng
Niềm tin ngủ gật giữa canh trường
Đổi thay lợi nước không cầm chịch
Loạn tiếng xe đời chạy tải thương !
Lý Đức Quỳnh
NGẮM BÓNG THỜI GIAN
Ngắm bóng thời gian chả có thường
Thu về lá rụng có chi vương
Đời người trụ hoại theo năm tháng
Kiếp sống hư nên với gió sương
Lão bệnh tâm bình an trí đoạn
Già đau ý tịnh ổn lòng trường
Trăm năm một thoáng phù du mộng
Vững dạ thanh yên giữa khổ thương
GM.Nguyễn Đình Diệm
CẢM
THU
Sợi gió heo may thổi bất
thường
Vàng thu bảng lảng ý thơ
vương
Thuyền trăng ảm đạm không
bờ bến
Tiếng hạc mơ màng khuất
khói sương
Vách suối tương tư giờ
nguyệt tận
Ngàn thông thánh thót suốt
đêm trường
Giang sơn nhát chém chưa
lành hẵn
Đã thấy khơi mào lại vết thương
Đã thấy khơi mào lại vết thương
Thủy
Lâm Synh
(CA) Aug. 16, 2016
MẤY DẶM TRƯỜNG?
Tứ đại thân ni dẫu bất thường!
Thiền hành nhẹ bước xoá buồn vương
Thị phi trói buộc vào sông núi
Phiền não chan hòa quyện gió sương
Quẳng gánh ưu sầu bao khó nhọc
Chôn niềm chua xót lắm bi thương
Thế gian muôn sắc ngừng lưu luyến
Một kiếp người đi mấy dặm trường?
Như Thu
THU CẢM
“Họa
nương vận”
Làn gió heo may mát lạ thường
Nghe trời lành lạnh nhả tơ vương
Sinh tình thi hữu hòa chung điệu
Cảm cảnh tứ thơ quyện với sương
Mặc khách gởi trao bao ý đẹp
Tao nhân thao thức những đêm trường
Tha hương xa bạn buồn da diết
Mỗi độ thu về càng nhớ thương.
Ngô Văn Giai
Virginia
MÁT MẺ THU VỀ
Giản đơn cuộc sống chốn dân thường
Cơm chữ áo nhà mọi nỗi vương.
Hạ đến dài ngày ôm chắc nắng
Thu về tiếc việc níu bền sương.
Lòng vui luôn giúp suy điều lớn
Trời mát dễ cho ruổi dặm trường.
Phật ở nơi tâm tâm tức Phật
Vô nhân nhân trẩm tự ta thương .
Trần Như Tùng
THU CẢM
Trời thu khi biến có khi thường
Mái rạ quê nghèo cứ khói vương
Lốc cốc trâu hò khi tắt nắng
Cúc cu gà gọi lúc mờ sương
Ngậm ngùi chí vững xuyên màn tối
Thương cảm lòng nao dấn dặm trường
Lá rụng xác xơ vàng nhớ cội
Nẻo về vẫn đợi ấm tình thương.
Phan Tự Trí
THĂM BẠN BỆNH
Cuộc đời ấm lạnh, ấy là thường
Lo lắng làm chi để phải vương
Bệnh tật chỉ còn như khói bụi
Ưu phiền tan biến tựa hơi sương
Tâm thiền lắng đọng nơi Tam bảo
Hùng khí vượt qua mọi chiến trường
Dông bão ngắn thôi, trời lại sáng
Bạn bè xướng hoạ, lắm yêu thương.
Văn Thanh
AN LẠC
Khí hậu đổi thay chuyện lẽ thường
Bụi trần tham vọng chẳng còn vương
Sắc màu, hương vị như mây khói
Tâm thức, xác thân cũng gió sương
Hãy thấy lục trần là nghiệp ác
Nên nhìn ngũ uẩn tựa đêm trường
Chân tâm giữ vững lòng trong sáng
Khởi vọng tan tành xóa giận thương.
Trần Văn Hạng
THÂN PHẬN
Đất trời xoay chuyển ấy cơ thường
Thu đến - Trăng mờ ngấn lệ vương
Quán thấy lục trần - Làn khói cuộn
Liễu thông ngũ uẩn - Nhạt màn sương
Hữu thân hữu khổ - Đâu thường lạc
Tỏ ngộ VÔ MINH - Bỏ đoạn , thường
Vạn pháp như như - Đồng nhất thể
Từ bi , bác ái Biển TÌNH THƯƠNG !
17.8.2016
Hồ Trọng Trí
THU SANG
Gió hòa trong nắng đẹp vô thường
Mến cảnh nhớ người mãi vấn vương
Rừng núi chiều tà mây phủ kín
Cánh đồng sáng sớm trải mành sương
Tháng năm xa cách quê hương cũ
Tình cảm gần thêm chốn đoạn trường
Kẻ ở người đi lòng lưu luyến
Tấm lòng chân thật nghĩa yêu
thương
Hồ
Hắc Hải
TỰ RĂN 3
An nhiên vật chất vốn xem thường
Tự tại sang giàu chẳng luyến vương
Đã hiểu trần gian như ngọn gió
Rằng hay cõi tạm tựa hơi sương
Đừng cho ảo mộng khơi đau mãi
Chớ để huyền mơ khởi lụy trường
Rũ bỏ bờ mê nương chánh pháp
Xa rời dục vọng bớt sầu thương
Bút Ký Trái
An nhiên vật chất vốn xem thường
Tự tại sang giàu chẳng luyến vương
Đã hiểu trần gian như ngọn gió
Rằng hay cõi tạm tựa hơi sương
Đừng cho ảo mộng khơi đau mãi
Chớ để huyền mơ khởi lụy trường
Rũ bỏ bờ mê nương chánh pháp
Xa rời dục vọng bớt sầu thương
Bút Ký Trái
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét