HẠ BUỒN
Phượng vỹ chiều
nay đứng nhớ ai?
Buông rơi từng cánh
trải đường dài,
Màu hoa héo nhạt
vàng trong nắng,
Sắc lá úa nhàu
trắng giữa mây.
Gió đến lay thêm
đài hiển hiện.
Mưa sang giũ tiếp
nhuỵ phơi bày.
Xuân đi cuốn hết
mùa tươi thắm,
Hạ đến mang về
những tiếc phai.
HÈ SANG
Áo xuân vội cởi
đón hè sang.
Hoa đỏ buông rơi
lẫn lá vàng,
Trải ngõ đưa chân
rời lớp học,
Lót đường tiễn
bước bỏ sân tràng.
Từng ngày cửa đợi
không người đến.
Mỗi buổi cổng chờ
chớ kẻ quang,
Những cánh phượng
buồn bay lả tả,
Mong mau thấy lại
đang trên đàng.
TÌNH HỒNG
Hoa mù u gợi nhớ
tình hồng.
Kỷ niệm hôm nào
mãi luyến mong,
Tựa đó thời gian
đi lặng lẽ,
Như đây dòng chảy
bủa bềnh bồng.
Ru cho giấc mộng
luôn tràn thắm,
Dỗ lấy cơn mơ mãi
lịm nồng,
Nguyện ước xuân
sang làm đám cưới,
Cau trầu sắp sẵn
đợi theo chồng.
Nguyên HOÀNG
NHỮNG BÀI HOẠ:
HẠ NHỚ
Chiều buông lòng xót
nhớ thương ai?
Dõi cánh phượng rơi
đỏ dặm dài.
Tựa xác pháo bay
nhoà vạt nắng,
Như vì sao rụng nhạt
vòm mây.
Mười ngờ ngày ấy
chưa phân tỏ,
Một mất giờ đây
khó giải bày?
Hạ đã bao mùa hoa
héo úa,
Mà hình bóng cũ
chẳng phôi phai?
Phước Hưng,13.04.2016
VÕ TẤN HÙNG
HẠ SANG
Phượng đỏ bừng
lên hạ đã sang,
Sân trường rộng
trải nắng hoe vàng.
Lời thầy cuối tiết
sao vời vợi,
Tiếng trống đầu
hiên cứ trễ tràng?
Cửa lớp sau lưng
bao mộng tưởng,
Khung trời trước
mặt lắm hào quang.
Đàn chim tung cánh
bay muôn nẻo,
Rộn rã cầm ve khúc
điệu đàng!
Phước Hưng,13.04.2016
VÕ TẤN HÙNG
TÌNH TAN
Nuối tiếc làm chi
một bóng hồng,
Còn gì đâu nữa để
mà mong?
Sang sông độ ấy
đâu tay xách,
Neo bến đến nay đã
nách bồng?
Năm tháng qua đi phai
nghĩa nặng,
Thời gian chảy mãi
nhạt tình nồng?
Mù u bướm đậu ru
lời xót,
Kỷ niệm thời xa cứ
chất chồng!
Phước Hưng,14.04.2016
Võ Tấn Hùng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét