TRĂNG
YÊN!
Phương tiện tới đây với mảnh
thuyền
Quay đầu bỏ lại nhớ đừng quên
Vườn thơ kết nghĩa âu là nợ
Chăn gối chung tình ắt hẳn
duyên
Gieo miếng tang bồng dù nghiệt
ngã
Gỡ triền lữ thứ dẫu oan khiên
Đêm đong sương rụng cầm thanh
bạch
Múc ánh trăng yên tịnh giấc
thiền
Lê Đăng Mành
BÀI HỌA
BẾN ĐỜI GIÁC NGỘ
Vượt biển băng sông phải đóng thuyền
Là điều tất yếu chẳng nào quên
Kết tình huynh đệ vì căn số
Gá nghĩa phu thê bởi nghiệp duyên.
Chuyện dữ qua rồi luôn cọng hưởng.
Điều lành chưa tới gắng công khiêng.
Tu tâm dưỡng tánh tầm sư học
Giác ngộ hanh thông ở chốn thiền
Thảo Phước
Vượt biển băng sông phải đóng thuyền
Là điều tất yếu chẳng nào quên
Kết tình huynh đệ vì căn số
Gá nghĩa phu thê bởi nghiệp duyên.
Chuyện dữ qua rồi luôn cọng hưởng.
Điều lành chưa tới gắng công khiêng.
Tu tâm dưỡng tánh tầm sư học
Giác ngộ hanh thông ở chốn thiền
Thảo Phước
Ố PHẬN
Đã chán đi xe thử xuống thuyền,
Lâu rồi chèo lái vẫn chưa quên,
Bôn ba sông nước âu do nghiệp!
Lưu lạc bãi bồi ấy phải duyên?
Làm rễ nhà nông là biết gánh
Cưới dâu xứ lúa mới rành khiêng.
Thôi thì mai mốt thăm Văn Quỹ.
Hỏi thử lều trăng một chút thiền.
Hoành Trần
2/4/16
Đã chán đi xe thử xuống thuyền,
Lâu rồi chèo lái vẫn chưa quên,
Bôn ba sông nước âu do nghiệp!
Lưu lạc bãi bồi ấy phải duyên?
Làm rễ nhà nông là biết gánh
Cưới dâu xứ lúa mới rành khiêng.
Thôi thì mai mốt thăm Văn Quỹ.
Hỏi thử lều trăng một chút thiền.
Hoành Trần
2/4/16
NÁU CỬA THIỀN
Muốn vượt bến mê phải có thuyền
Đêm ngày tinh tấn lẽ nào quên
Đóng bè bạc ác càng gây tội
Mở cửa nhân từ để hóa duyên
Niệm Bụt DI Đà tiêu nghiệp chướng
Tụng kinh Bát Nhã giải hàm khiên
Tìm đường giác ngộ tâm thanh tịnh
Đoạn sạch trần sa náu cửa thiền
Trần Ngộ
TRĂNG KHUYÊN
Muốn vượt bến mê phải có thuyền
Đêm ngày tinh tấn lẽ nào quên
Đóng bè bạc ác càng gây tội
Mở cửa nhân từ để hóa duyên
Niệm Bụt DI Đà tiêu nghiệp chướng
Tụng kinh Bát Nhã giải hàm khiên
Tìm đường giác ngộ tâm thanh tịnh
Đoạn sạch trần sa náu cửa thiền
Trần Ngộ
TRĂNG KHUYÊN
Một bóng bâng khuâng với lá thuyền
Thẫn thờ như nhớ lại như quên.
Trời xanh nguyệt tỏ trao câu nợ
Nước bạc sóng vờn nhắc chữ duyên.
Ngẫm thuở lên đường giương mũi giáo
Đến ngày rời trận vỡ cây khiên.
Trăng mừng về lại làng quê ấm
Giục giã đem thân đến cửa thiền .
Trần
Như Tùng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét