VU LAN NHỚ MẸ
(thơ kính mời hoạ )
(thơ kính mời hoạ )
Bóng nguyệt vu lan toả rạng ngời
Nhớ người hiền mẫu lệ tuôn rơi
Bông hồng dưỡng dục ơn trời thẳm
Hoa trắng sinh thành nghĩa biển khơi
Đông đến vai oằn đôi gánh nặng
Hạ về đầu trĩu bát cơm vơi
Nắng mưa nào quản thân cò ốm
Lòng mẹ thương con suốt cả đời
Trần Ngộ (Lâm Đồng )
BÀI HỌA
VU LAN NGUYỆN!
"Họa 4 vần"
Vằng vặc trăng thu ánh sáng
ngời
Là mùa thắng hội lệ sầu rơi
Ba năm nhũ bộ hơn trời biển
Chín tháng cưu mang quá dặm
khơi
Công đức sanh thành bao thuở
cạn
Nghĩa ân cúc dục mấy khi vơi
Gặp thời tự tứ mong thương xót
Giải đảo huyền tha gỡ tội người
Lê
Đăng Mành
SAO CHO ĐẸP
Tháng bảy tròn trăng chiếu
sáng ngời
Kiền Liên họ Mục lệ tuôn
rơi.
Mẹ Người ác dạ nơi giam khổ
Đức Phật từ tâm việc cứu
khơi.
Từ ấy Vu Lan , ngày lễ
trọng
Gọi là Báo Hiếu, nỗi lòng
vơi.
Thương nhau hãy sống sao
cho đẹp
Để lại hương thơm giữa cõi
đời !
Trần Như Tùng
VU LAN
Lễ hội Vu Lan ánh đạo ngời
Mênh mang vũ trụ sắc hồng rơi
Dày công dưỡng dục xanh mây thẳm
Nặng đức cù lao đặm biển khơi
Hiếu đạo vỗ về thân ấm lạnh
Từ tâm ấp ủ phận đầy vơi
Hương bay khói toả hình ân nghĩa
Khấp khởi nhân sinh cạn lẽ đời.
Lương LươngHòa
GHI ƠN
Lễ hội Vu Lan ánh đạo ngời
Mênh mang vũ trụ sắc hồng rơi
Dày công dưỡng dục xanh mây thẳm
Nặng đức cù lao đặm biển khơi
Hiếu đạo vỗ về thân ấm lạnh
Từ tâm ấp ủ phận đầy vơi
Hương bay khói toả hình ân nghĩa
Khấp khởi nhân sinh cạn lẽ đời.
Lương LươngHòa
Vu lan toả bóng nguyệt ngời ngời
Gửi lại trần gian ngấn lệ rơi
Thương mẹ mưa dồn chân bấm ruộng
Nhớ cha giông giật nốc vươn khơi
Đoạn trường canh lậu sao chưa rạng
Nỗi khổ khắc tàn liệu có vơi ?
Đông hải sơn nam nào sánh được
Ghi ơn cha mẹ biết bao đời !
Phan Tự Trí
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét