KHÓC CỐ
NHÂN
Ngọn sóng
Nại Hà bổ thấp cao,
Vô thường nào
đợi mấy ai đâu!
Luân hồi
sáu ngả người vinh nhục,
Sinh tử hai
đường kẻ trước sau.
Hoa rụng
nghìn thu xơ xác úa,
Rượu đong
vài chén tái tê sầu!
Hương thừa
sót lại trên bờ gối,
Canh vắng
một người thổn thức đau!
Kha Tiệm Ly
Bài họa:
VÔ THƯỜNG
Một ánh sao
trời bay vút cao
Xa dần, còn
thấy được chi đâu!
Cuộc tình
gắn bó do duyên trước
Số phận
chia lìa chẳng kiếp sau?
Ô Thước hai
bờ ray rứt nhớ
Ngân Giang
một dải ngẩn ngơ sầu!
Người đi
đến tận hành tinh lạnh
Kẻ ở hàng
đêm khắc khoải đau!...
Phương Hà
HƯƠNG XƯA
Sao băng
lặng rớt phía trời cao
Ngôi vị
chuyển rồi có thấy đâu?
Gặp gỡ
trùng phùng chiêu nghiệp trước
Phân
ly từ biệt cảm nhân sau
Thẫn thờ
tìm bạn quyên xa xót
Quay quắt
rúc nhau chim gáy sầu
Lạnh lẽo
tàn y hương ngấn đọng
Năm canh vỗ
gối quạnh lòng đau
Lê Đăng
Mành
VỊ THA
Cưỡi ngọn
lợi danh còn vói cao
Hoàng lương
giấc mộng có hay đâu?
Được thời
giành giựt gieo đường trước
Thất thế
chuốc thù hái ngõ sau
Nhen lửa
yêu thương người bớt khổ
Nhóm đèn
trí tuệ ta thôi sầu
Trần ai cần
lắm lòng nhân ái
Một niệm vị
tha đời giảm đau.
Lê Đăng
Mành
CÁT BỤI
Tây trúc
xem chừng ở rất cao
Nương nhờ
ai biết bởi vì đâu?
Niết bàn
đón rước người đi trước
Cực lạc
trông chờ kẻ đến sau
Sinh kí cõi
trần nhiều tủi hận
Tử quy xứ
phật nhẹ ưu sầu
Vô thường,
một bước phù du ấy
Cát bụi,
xin lòng nén nổi đau.
Nguyễn An
Bình
Y ĐỀ
Thành lũy
tham cầu xây quá cao
Con đò định
mệnh có chờ đâu?
Vào ra ba
cõi lo lường trước
Lên xuống
sáu miền phải liệu sau
Bễ ái nghìn
trùng cơn sóng tủi
Sông thương
muôn vạn hạt mưa sầu
Muốn tâm an
lạc tôn thờ Phật
Để được
kiếp người bớt khổ đau
TRẦN NGỘ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét