Thứ Hai, 24 tháng 8, 2015

HẠT BỤI!



HẠT BỤI!
Phơ phất tiêu dao giữa cuộc đời
Chỉ làn gió phủi lại bay thôi
Mặc thân chìm nổi chưa hề giận
Kệ nghiệp lay phay cũng cứ cười
Thanh thản phiêu diêu mà ngoạn cảnh
Bồng bềnh lãng đãng để rong chơi
Tung hê cát bụi trong hoàn vũ
Có khác chi đâu cái phận người!
Lê Đăng Mành
BÀI HỌA
ĐỜI NGƯỜI
Hạt bụi vô thường giữa cõi đời
Chỉ qua cơn gió thổi mà thôi
Xác thân tồn tại trong trần thế
Duyên nghiệp hồi luân ấy kiếp người
Tranh chấp đua đòi thôi mặc kệ
Tu thân dưỡng tánh để mà chơi
Rồi khi rũ áo thời gian tới
Thanh thản ra đi miệng vẫn cười
NHÃ MY
TA VÀ BỤI
Ta giống, mà không, bụi giữa đời
An thần ở chỗ nhỏ nhoi thôi.
Khoáng sa vô giác không ăn uống
Động vật hữu tâm biết khóc cười
Một phía nằm trơ tùy bị cuốn
Một bên kiếm sống khó mà chơi.
Đã mang thân phận trong trời đất
Vinh dự được sinh ở kiếp người !
Trần Như Tùng 
RỒI CŨNG QUA  ĐI
Ta đến và đi giữa cõi đời
Trong ngần năm ấy, bấy nhiêu thôi !
Bước vào - hạnh phúc - oa oa khóc
Lìa bỏ - đau thương - lặng lẽ cười
Danh vọng, tiền tài đều ảo ảnh
Niềm vui, nỗi khổ chỉ trò chơi
Trắng tay rốt cuộc hoàn tay trắng
Rồi cũng qua nhanh một kiếp người.
 Sông Thu
CUỘC ĐỜI
Vinh nhục hèn sang cũng một đời
Tiệc tùng y phục chớ lôi thôi
Cứ đeo cà vạt dù ai nhạo
Phải mặc com lê kẻo họ cười
Cốt cách đàng hoàng khi họp hội
Đạo phong nghiêm chỉnh lúc đi chơi
Ung dung tự tại lòng thanh thản
Trải đạo từ bi ở với người
Trần Ngộ 
QUAN SÁU
Giàu nghèo thọ yểu chốn trần đời
Luyện tập thể thao khỏe để chơi
Gìn giữ bản thân tâm đức độ
Rèn tu nết đẹp miệng tươi cười
Tiền tài danh vọng không màng tới
Chức tước quyền cao đến thế thôi
Rồi cũng thăng quan lên sáu tấm
Sống sao trọn kiếp một con người 
Hồ Hắc Hải 
QUÁN TRỌ 
Mấy ai sống mãi ở trên đời?
Quán trọ ta bà giã biệt thôi!
Buông xả thị phi ngừng trách móc
Vun bồi công đức hãy vui cười
Mỗi ngày bạn hữu luôn tìm kiếm
Đôi lúc chúng mình sẽ nghĩ chơi
Nuối tiếc làm gì thân tứ đại
Thương thay số phận một con người! 
Như Thu 
HẠT BỤI
Họa Nguyên đề 
Trần thân cát bụi giữa dòng đời
Vạn pháp chung quy cũng thế thôi
Sóng gió đẩy đưa nào oán hận
Nắng mưa vùi dập vẫn tươi cười
Thế thời thay đổi vô tư lự
Thân phận cát lầm lạc thú chơi
Vô niệm tùy duyên vui huyễn cảnh
Trần thân cát bụi cũng là người 
Lê Văn Thanh
GIỮA VÔ THỦY VÔ CHUNG
 Vô chung vô thủy biết bao đời
Liệu có gặp nhau nữa đó thôi
Đã được tin yêu trau giọng nói
Thì nên quý trọng giữ câu cười
Ánh dương cũng đến lúc tàn lụi
Cát bụi ta rồi vãn cuộc chơi
Tình chỉ hoàn lưu cùng vũ trụ
Khi tu cho trọn kiếp con người! 
Phan Tự Trí 
THẾ GIAN 
Ta được sinh ra ở cõi đời
Trải qua đủ thứ chuyện lôi thôi
Từ khi thơ dại đến già cỗi
Có lúc buồn tênh ,lúc mắc cười
Ngụp lặn thăng trầm trong cuộc thế
Bơ vơ lạc lõng giữa sân chơi
Trần gian kịch tính luôn trau mặt
Sân khấu bày ra thử thách người ! 
NS
HÓA THÂN
Làm thân đã hiểu lúc vào đời
Như lá trên cành mãi rụng thôi
Số kiếp cớ chi buồn bã khóc
Hình hài đã biết thản nhiên cười 

Phong lưu đáng mặt do trời phú 
Trí tuệ quen tài dụng đất chơi
Thân thể mai sau dù biến hóa
Đừng quên cát bụi phận con người 
Lê Viên Ngọc 

2 nhận xét: