THƠ MỜI HỌA
HÒN CUỘI
Có phải là ta giữa nẻo đời
Có phải là ta giữa nẻo đời
Hay hòn cuội trọ vệ đường thôi
Dù trơ phận đá còn dư khóc
Lại nát niềm tương vẫn gượng cười
Mặc kẻ vô tình chân dẫm bước
Thây lời bất nghĩa miệng thề chơi
Đành lăn trong bể trầm luân mãi
Để hóa thành tôi- một kiếp người.
Nguyễn Gia Khanh
LẼ THƯỜNG
Sắc sắc không không, ấy lẽ đời
Thân ta thì cũng thế mà thôi
!
Khởi đầu, tức tưởi vang lời
khóc
Kết thúc, bi ai bặt tiếng
cười
Bỗng lộc, công danh là ảo
ảnh
Niềm vui, hạnh phúc chỉ trò
chơi
Suy tư, tiếc nuối....làm chi
được !
Cứ sống cho qua giữa cõi
người.
Sông Thu
CÁT BỤI...
Sao mãi bận tâm đến cuộc đời
Chỉ là cát bụi...thế mà thôi !
Nam Kha sực tỉnh... nhòa cơn mộng
Bao Tự bừng tâm... vỡ tiếng cười
Mặt ngọc đâu còn thời khuấy nước?
Đường hoa đã mất bước rong chơi
Trần gian mờ mịt không và có
Thì tiếc làm chi số phận người.!
Thy Lệ Trang
LĂN CHO TRÒN PHẬN
Băn khoăn chi lắm nỗi đau đời
Băn khoăn chi lắm nỗi đau đời
Hòn cuội ngàn năm chứng đó thôi:
Ngoảnh mặt làm ngơ còn muốn khóc
Bưng tai giả điếc vẫn ham cười
Nào tham trở lại nguôi cơn giận
Những tưởng quay về ngán trận chơi
Đất ngã trời nghiêng thôi mặc kệ
Lăn cho tròn trịa phận con người.
Phan Tự Trí
TỈNH THỨC
Hỏi ai mà sống mãi trên đời?
Đến lúc trời kêu phải "dạ" thôi!
Vất vã, ngược xuôi nào oán trách
Thị phi, ganh tị vẫn tươi cười
Thõng tay vào chợ ung dung bước
Mở cổng viếng vườn thoải mái chơi
Hoàn tất những điều chưa thực hiện
Thời gian lướt vội chẳng chờ người!
Như Thu
VÒNG ĐỜI
Bao năm sinh sống giữa vòng đời
Chen lấn xô bồ cũng vậy thôi
Từ lúc lọt lòng ai chẳng khóc
Đến khi nhắm mắt lẻ nào cười
Lầu son cửa đóng ma thèm viếng
Trại cỏ khép hờ lắm bạn chơi
Mới biết rộng tình hơn rộng của
Thế gian ngồi đếm được bao người
Trần Ngộ
TỰ NHỦ
Đã lỡ sinh ra ở cõi đời
Hẩm hiu số phận, cũng đành thôi
Đừng vì khốn khổ buông lời thán
Chớ để gian nan tắt nụ cười
Dẫu biết sông lầy, không ngại lội
Dù cho núi thẳm, thử leo chơi
Thiên Đàng, Địa Ngục như nhau cả
Thì sá gì đâu một kiếp người ?
Thục Nguyên
BIẾT MÌNH
Ta
chính là ta giữa cõi đời
Rằng
không phải sống một mình thôi.
Gia
đình rất muốn đừng ưa dựa
Xã
hội hằng mong biết nói cười.
Khí
phách đâu cho ai dẫm đạp
Vững
vàng nào phải kẻ rong chơi
Bình
thường như thảy cùng chung sức
Luôn
ngảng đầu lên trọn phận người .
Trần Như Tùng
HẠT BỤI!
Phơ phất tiêu
dao giữa cuộc đời
Chỉ làn gió
phủi lại bay thôi
Mặc thân
chìm nổi chưa hề giận
Kệ nghiệp
lay phay cũng chẳng cười
Thanh thản
phiêu diêu mà ngoạn cảnh
Bồng bềnh
lãng đãng để rong chơi
Tung hê cát
bụi trong hoàn vũ
Có khác chi
đâu cái phận người!
Lê Đăng Mành
KIẾP NGƯỜI.
Đã trót sinh ra giữa cõi đời
Cũng đều cát bụi cả mà thôi
Dẫu cho thân phận...đâu than khóc
Vẫn nhận nhân duyên...mãi mỉm cười
Vô ngã ung dung - thân dạo bước
Vị tha thư thái - ý rong chơi
Ta bà tạm trú - thôi tham đắm
Buông bỏ trần lao - nhẹ kiếp người
Hồ Trọng Trí
HẠT CÁT
Trần thân lăn lộn giữa dòng đời
Cát bụi thau vàng cũng thế thôi
Hoan hỷ vô tư đời thoải mái
Tiêu dao tự tại sống tươi cười
Mặc ai tham đắm mùi danh lợi
Ta chỉ vui vầy thơ họa chơi
Vô niệm tâm hư hòa huyễn cảnh
Xã buông kiến chấp cát hay người
Lê văn Thanh
TA
VẪN LÀ TA
Bao phen lăn lóc giữa dòng đời
Hờ hững bên lề vạt cỏ thôi
Chẳng biết niềm đau sao bật
khóc
Không tin thần tượng thiết
chi cười
Mặc ai ráo riết tìm hư ảo
Thây kệ trò đời bỏ cuộc chơi
Ta vẫn là ta Hòn Cuội Nhỏ
Thong dong xuôi ngược chốn
không người.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét