Tác giả Đức Hạnh
XƯỚNG:
HẠT GẠO TÂM TÌNH
Chàng đã nẩy lên lại đẩy đều
Bắt tôi cởi sạch áo vàng xiêu
Em sàng lụa váy đà đi trớt
Anh giã yếm đào cũng bật phêu
Thân trắng nõn nà không nghỉ lại
Mình trần trùng trục phải bay phều
Biến thành cơm phở, ai mà chẳng...
Em vắng...muôn người hết muốn yêu.
HỌA:
1-TÂM SỰ CỦA CƠM
Trơn lu trắng nõn dáng thon đều
Nước ngập lửa nung ắt phải xiêu
Hai mảnh xiêm vàng xưa tuột hết
Một thân thịt trắng nở nang “phêu”
Gan lì đốt mãi nhừ ra cháo
Cứng cổ đun lâu cũng nát phều
Bởi được nhờ em mà có sức
Gái trai già trẻ ngóng chờ yêu.
Nước ngập lửa nung ắt phải xiêu
Hai mảnh xiêm vàng xưa tuột hết
Một thân thịt trắng nở nang “phêu”
Gan lì đốt mãi nhừ ra cháo
Cứng cổ đun lâu cũng nát phều
Bởi được nhờ em mà có sức
Gái trai già trẻ ngóng chờ yêu.
Lưu Xuân Cảnh
10-4-15
2- GIÃ GẠO KHÓ LẮM AI ƠI !
Giã gạo ai ơi nhớ thật đều
Người trên kẻ dưới chớ liêu xiêu
Em tay nắm chặt chày cho vững
Anh cẵng ôm tròn cối thẳng phêu
Một khắc làm vơi không để lại
Vài giờ đổi thế vẫn xong phều
Nếu chưa đủ sức xin đừng thử
Khổ lắm đây này chẳng dễ yêu.
Tuan Nguyen
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét