Tác giả Huy Vụ
GÃ QUÊ TỰ SỰ
Vốn dĩ là anh Hai Lúa khờ
Thấy người ta viết tự nhiên mơ.
Múa tay tưởng thoát bao điều ngố.
Sờ bụng chưa qua một chữ ngờ.
Đất khách Vũng Tàu vui ẩn dật.
Thư phòng Thanh Hóa lại đăng thơ.
Xem xong bỗng thấy trong lòng thẹn
Nào giám ti toe mấy nước cờ.
Mấy nước cờ Hai Lúa dặt thua.
Đặt bày thơ phú cũng a dua
Văn chương cứ ngỡ như trò bỡn.
Chính trị nào đâu phải chuyện đùa.
Phạm Lãi ngày xưa yên lánh Chúa.
Bất Vi thuở trước loạn buôn Vua.
Ta vui vườn ruộng cùng trăng gió
Chỉ ước hàng năm được trúng mùa.
Trúng mùa ta gọi bạn sang chơi
Thơ túi rượu bầu thỏa sức xơi.
Huyễn mộng hằng đêm mong chị Nguyệt.
Hư danh nửa kiếp ngóng Ông Giời.
Văn chương thiên hạ rằng : ngờ nghệch.
Ngữ nghĩa người đời bảo : dở hơi.
Muốn viết đắn đo tình tội chữ…
Hay là đổi nghiệp võ công chơi?
Cũng toan đổi nghệ võ mà chơi
Sờ gối sờ lưng thấy khọm rồi.
Lấn cấn tháng năm thành lận đận.
Dềnh dàng tuổi tác hóa chơi vơi.
Vuốt đuôi mấy chữ nghe phờ phạc.
Múa thử vài đao thấy rã rời.
Sĩ khí còn thua con mẹ mướp…
Mưu đồ đổi trác nữa hay thôi?
Toan thôi viết lách để thư lòng.
Ngưng tập côn quyền đỡ mất công
Tửu lượng rõ ràng kiêng Lý Bạch
Trích Tiên đâu chỉ ngán mình ông?
Sớm hôm túy lúy cùng ngư phủ
Niên tuế đùa vui với mục đồng.
Tiếng hát cung đàn bên tứ hữu.
Nợ trần bỗng chốc nhẹ như lông…
Huy Vụ
01/04/2015
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét