LỠ LÀNG
Dại gì bỏ lược với quên trâm
Dẫu nợ duyên xưa đã lỡ lầm
Chỉ thắm xe lơi đừng ủ rũ
Tơ hồng buộc chặt khỏi trầm ngâm
Về ôm cội quýt cho cam dạ
Chớ níu cành bòng để khổ tâm
Phận gái đục trong tuỳ bến nước
Cớ chi em lại cứ than thầm !
Trần Ngộ
LỠ LÀNG
Duyên nợ lỡ làng gãy chiếc trâm
Bởi tuân gia pháp để ai lầm
Phận con trái ý đâu bè thả
Thân gái sai lời bỏ rọ ngâm
Ân ái bên bòng vui gượng gạo
Gối chăn vắng quýt nhớ âm thầm
Mười hai bến nước dù trong đục
Chuyện cũ qua rồi nhắc bận tâm
Trương Đình Đăng
(Đà Nẵng)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét