ÁNH TRẮNG KHUYA
(Thỉnh họa)
Trước sảnh trăng lồng, thoảng dạ hương
Tình chan mặc khách giữa vô thường
Đàn khuya thả tiếng trong như ngọc
Gió nhẹ lay cành sáng tựa gương
Chuốt rạng vần thơ trao bạn quý
Ươm nồng nốt nhạc gửi người thương
Trời đêm tĩnh mịch
thanh bình quá
Ngó tới vừng đông đã ửng hường
Phạm Duy Lương
TẮM TRĂNG
(Phụng họa)
Trăng ngà bàng bạc. Dạ lan hương
lóng lánh sương khuya đẹp dị thường
Gió thoảng mơn man, thơ lộng tứ
Mắt ai đắm đuối, bóng lồng gương
Thanh trà mượn chén mời thi khách
Tình tứ rót lời dấu ái thương
thời gian - khoảng cách như gần lại
Rạo rực đôi môi ấm rượu hồng (*)
Lê Văn Thanh
(*)- Hồng đào mĩ tửu dạ quang bôi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét