Thứ Hai, 27 tháng 2, 2017

LAN MAN MIỀN KÝ ỨC - Võ Tấn Hùng họa vận, thơ Song Thanh

LAN MAN MIỀN KÝ ỨC
(Họa vận, thơ Song Thanh)

Có phải non Bồng ngan ngát hương,
Chơi vơi điệu nhạc khúc Nghê Thường.
Mơ hồ sương sớm tràn khe Lạc,
Hư ảo mây chiều mờ dải Tương.
Rạo rực xiêm y đời kén bọc,
Loay hoay thơ phú kiếp tằm vương.
Bẽ bàng đôi ngả mê hay tỉnh,
Chếch bóng trăng khuya khuyết dặm trường?

Trường cũ tình xưa mãi đến giờ,
Đuôi gà búi tóc lẫn trong mơ.
Góp gom ánh mắt tươi vần điệu,
Nhặt nhạnh nụ cười sáng tứ thơ.
Thổn thức từng đêm lòng héo hắt,
Nôn nao bao tháng dạ bơ thờ.
Vô tình guốc cứ khua con phố,
Khắc khoải tim yêu vẫn đợi chờ!

Chờ mồng tơi chín quấn quanh rào,
Đôi trẻ hai mươi xuân biết bao!
Riêng ngõ sánh vai lòng diệu vợi,
Chung đường sóng bước dạ nôn nao.
Thương thời con cháu xanh bờ giậu,
Nhớ thuở mẹ cha đỏ chiến hào.
Cánh bướm mỏng manh tình thắm mãi,
Ngàn năm son sắt khắc non cao.

Cao xanh lời hứa chắc phai rồi,
Liều thuốc thời gian khó thả thơi.
Biển hẹn ngọt bùi chung vạn kiếp,
Non thề cay đắng vẹn muôn đời!
Ai xui châu ngọc xa biên ải,
Ai khiến vần thơ biệt cuối trời?
Rụng nửa vầng trăng đâu cõi mộng,
Bao đêm thổn thức chỉ mình tôi?

Tôi nghĩ nợ duyên cũng chẳng dài,
Dẫu từng nếm mật với nằm gai.
Đầu ghềnh năm tháng luôn không lẻ,
Cuối bến sớm chiều vẫn trọn đôi.
Một thuở áo nâu sao chẳng dứt,
Mà nay váy thắm nỡ xa rời?
Tiếc thay trăng xế sân đình vắng,
Một tiếng gàu va vọng giếng thơi!

Thơi thả sông quê lẻ một người,
Thu man mác gió dịu nồng oi.
Bồng bềnh cuối bãi chòm mây đụn,
Lơ lửng đầu non vạt nắng trôi.
Duyên nhạt đường về đâu kẻ đón,
Tình vơi lối đến vắng người mời.
Mái chèo khua khoắng mờ xa bến,
Vọng tiếng gọi đò tê tái: Ơi…!

Ơi… rót vào tai ngọt những lời,
Ngây thơ đến chết chẳng buông rời.
Đầu môi nhung nhớ không sao cạn,
Chót lưỡi yêu thương mãi khó vơi.
Đầu bạc muôn đời đâu cách mặt,
Răng long ngàn kiếp vẫn chung trời.
Bước ra phố thị rơi câu hứa,
Nhức nhối quê nhà riêng chỉ tôi.

Tôi biết giờ đây chỉ một mình,
Chốn xa lữ khách chắc an bình?
Đò xưa còn đó tan cơn mộng,
Bến cũ còn đây vỡ cuộc tình.
Rơi lệ dòng sông luôn héo úa,
Gượng cười cô lái hết tươi xinh.
Người đi biền biệt đâu quay lại,
Đau xót nào hơn cố lặng thinh!

Lặng thinh mơ phượt đủ hai ta,
Trời đất Hà Giang khéo nhập hòa.
Vắt vẻo đèo cao anh cưỡi ngựa,
Cheo leo dốc dựng em ngồi la.
Mây sà sát đất hoang liêu lạ,
Gió áp kề môi ảo diệu mà.
Gạt chuyện áo cơm qua lũng núi,
Thả hồn phiêu lãng nước non xa!

Xa lắc non tây ráng đỏ chiều,
Kôn Giang loang loáng nước đìu hiu.
Ngược dòng thuyền rướn luôn rào rạo,
Trái gió buồm trương cứ xập xìu.
Dưới Giã cá chuồn lên trọng vọng,
Nậu Nguồn măng quý xuống nưng niu.
Hai đầu nỗi nhớ chao vời vợi,
Góc bể chân trời cảm mấy nhiêu!
                                Bình Định, 21.12. 2016

                   VÕ TẤN HÙNG

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét