Thứ Hai, 13 tháng 2, 2017

CHO NGƯỜI... CHO TA... - Thy Lệ Trang và thi hữu



CHO NGƯỜI... CHO TA...
(Tứ đối)

Người đi lặng lẽ bờ sông vắng
Ta nhấp ngậm ngùi chén rượu cay
Tuyết ngập đồi hoang bao nỗi nhớ
Men tràn gió lạnh mấy lần say?
Song nhà, bút mỏi hờn thi cảo
Cõi khách, chân tê tủi tháng ngày
Nửa mảnh trăng tàn soi phận mỏng
Đôi dòng lệ đắng khóc tình phai!
                           Thy Lệ Trang

***

XA VẮNG
(Tứ đối)

Người đi lặng lẽ bao đau đớn
Kẻ ở bơ phờ bấy đắng cay
Nuối chén tri âm tràn giấc mộng
Mơ tình bằng hữu ngập cơn say
Thuyền trông lữ khách sầu muôn thuở
Bến vẫy yên ba tủi những ngày
Cám cảnh vô thường ăn ngắc ngoải
Ngùi thương hữu hạn đã tàn phai
                           Như Thị

***

ĐỒI XƯA

Chiều nay dạo bước bên đồi vắng
Ký ức thuở nào..., mắt lệ cay
Mái tóc bồng bềnh, nhiều mộng ước
Làn môi êm dịu, lắm hương say
Hẹn hò đắm đuối qua bao tháng
Ly biệt buồn hiu cũng lắm ngày
Dẫu biết tình yêu nào vĩnh cữu!
Nhưng lòng chung thủy chẳng hề phai..
                             Thanh Trương



TÌNH PHAI
(Tứ đối)

Rượu cạn, men sầu đầy quán vắng
Đêm tàn, lệ tủi đẫm mi cay
Thềm xưa ngóng gió hờn trăng muộn
Gác lạnh chờ người uổng cuộc say
Bút gượng đề thơ ngồi với bóng
Sương lùa nhuốm tóc rụng theo ngày
Đôi vầng Nhật Nguyệt dù còn thắm
Một giấc Châu Trần cũng đã phai.
                        Nguyễn Gia Khanh


DUYÊN SỐ
(Tứ đối)


Thuyền đã xa xôi rời bến vắng
Người đà cách biệt, mặc mi cay
Tơ hồng chẳng thắm cho tình vẹn
Hợp cẩn không cùng để dạ say
Từ đó... đông về dài dặc tháng
Bữa rày... lạnh tới tái tê ngày
Niềm đau chôn kín mong tàn lụi
Nỗi hận vùi sâu ước nhạt phai
                     Thanh Hòa



ĐỢI CHỜ
(Từ đối )

Từ hôm anh vắng, nhà hiu quạnh
Từng độ thu tàn, dạ đắng cay 
Ngơ ngẩn vào ra như bóng lặng
Thẫn thờ đi đứng tựa người say
Gió qua trước ngõ ngờ chân bước
Trăng rọi trên tường sợ ảnh phai
Khắc khoải thâu đêm, chờ mỗi khắc
Xót xa trọn buổi, đợi bao ngày.

                        Phương Hà



KHÔNG PHAI
(Tứ đối)

Đêm đang ngự trị, buồn hoang dại
Tình đã xa rồi, hận đắng cay
Biền biệt người đi nào luyến tiếc ?
Não nề kẻ ở vẫn mê say
Nhạt nhoà bút mực, sầu muôn thuở
Thao thức canh thâu, nhớ những ngày
Trân quý cuộc tình luôn chẳng nản
Ấp yêu kỷ niệm mãi không phai
                             Thục Nguyên


GIỌT SẦU KHÓ PHAI!
(Tứ đối)


Tủi phận quay về nương xóm vắng
Đau lòng suy ngẫm xót lời cay!
Hồn vương kỷ niệm bồi hồi ước
Mộng dệt ân tình túy lúy say
Dẫu biết người xưa xa vạn nẻo
Mà mơ duyên thắm trải bao ngày
Giọt sầu âm ỉ luôn khơi gợi
Tấc dạ nồng nàn chẳng nhạt phai.
                            Như Thu


LỐI HẸN TA VỀ
(Tứ đối)

Lối hẹn đìu hiu trông ngõ vắng
Ta về lặng lẽ chuốc men cay
Bề mi lệ đắm màu thương nhớ
Bến mộng then cài giấc tỉnh say
Vụn vỡ miền yêu vô bờ bến
Chứa chan luống ái biết bao ngày
Gió sương trần bụi không nhòa nhạt
Năm tháng đường đời mãi khó phai.
                              Liêu Đình Tự


MỘT CÁNH HOA PHAI
Tứ đối

Thơ thẩn lạc loài trên bến vắng
Mơ màng thiêm thiếp cạnh hương cay
Người đâu xa cách làm nhung nhớ
Ai đó bên mình khiến choáng say?
Cứ ngỡ đời buồn từ sáng sớm
Thì ra rượu đắng suốt đêm ngày
Tình yêu như áng mây mờ ảo
Kiếp sống tựa cành hoa thoáng phai.
                           Trịnh Cơ- Paris


CẢM ƠN NHIỀU
Tứ đối

Đọc thơ tứ đối, từ đang vắng
Khiến ngữ tam chuồn, dạ nuốt cay
Bạn giỏi hay mời do nết mến
Ta xoàng cố họa bởi hồn say
Cũng nhờ chỉ giáo bền bao buổi
Mà được vầy vui đẹp những ngày
Chốn ấy tình nghiên càng mãi thắm
Nơi này nghĩa bút dám đâu phai.
                       Trần Như Tùng


CHO NGƯỜI... CHO TA
(Tứ đối)

Người đã mang vào hương vị ảo
Ta vừa ngấm nhận chén tình cay
Đồi hoang lạnh chuyển dần hơi ấm
Rẽo hẹp khô cằn bỗng cảm say
Dõi nhạn trời xa tìm nhặt bóng
Nhìn tia ráng đỏ mộng qua ngày
Còn đây nhớ qúa giờ ngây dại
Để lại thương nhiều mảnh nhạt phai!
                                 Uyên Du


NỖI NIỀM
(Tứ đối)

Tuyết rơi phủ nhẹ đồi hoang vắng
Gió cuốn mang hoài nỗi đắng cay
Tâm sự miên man đầy mộng ảo
Cõi lòng âm ỉ ngấm men say
Bao lâu đơn ̣độc chờ năm tháng
Nhiều lúc ngẩn ngơ tính phút ngày
Đêm xuống nhìn quanh đời quạnh quẻ
Chiều lên ngó lại bóng tàn phai!
                               NS- Canada 







Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét