Thứ Ba, 27 tháng 9, 2016

KÍNH HỌA THƠ: "VỊNH CÂY VÔNG" CỦA THI SĨ NGUYỄN CÔNG TRỨ - Đức Hạnh cùng thi hữu





VỊNH CÂY VÔNG
Biền, nam, khởi tử, chẳng vun trồng,
Cao lớn làm chi những thứ vông.
Tuổi tác càng già, già xốp xáp,
Ruột gan không có, có gai chông.
Ra tài lương đống không nên mặt,
Dựa chốn phiên ly chút đỡ lòng.
Đã biết nòi nào thì giống nấy,
Khen cho rứa cũng trổ ra bông!
Nguyễn Công Trứ

HỌA:

1.
HỌ VẪN TRỒNG !?
          (Thtk)
Thân thời to lớn mà không ruột
Giống lại cao khiều cũng trổ bông
Thân đã vô tâm* Họ vẫn trồng !?
Thời còn mê muội cảnh cây vông
To đùng chật đất càng vô dụng
Lớn nhớn che trời chỉ có chông
 phí tiền Dân luôn hại Nước
Không còn lợi ích chẳng an lòng
Ruột gan tếch rổng loài gai góc
Giống Lại Cao Khiều Cũng Trổ Bông !
* Không lòng
Đức Hạnh
26.09.2016

2.
VỊNH CÂY VÔNG

Sến Táu Đinh Lim chẳng chịu trồng
No tròn vô dụng những thân vông
Thân già lắm ruột,ruột toàn xốp
Rễ cội to mình,mình đẫy chông
Tốn của người chăm thừa lắm thể
Hao tiền kẻ bón uổng bao lòng
Nhiều năm vẫn đứng vươn ra mặt
Ấy vậy nên là cũng trổ bông.
Nguyễn Thắng

3.
HỌ NHÀ VÔNG

Đã biết to tròn phải họ vông
Người xưa chẳng dụng mấy ai trồng
Bao ngày lật cổ khoe toàn xốp
Những dạo vươn mình thó cả chông
Diễn giả vờn trêu người cúi mặt
Cười chơi đuổi được lão trơ lòng
Thân tàn vẫn bám vì tham của
Bởi vậy nên đời ngán rễ bông!
Thuấn Lê

4.
NỖI LÒNG NGƯỜI CHĂM CÂY
 .
Chẳng phải chăm cây muốn trổ bông !?
Hoa xinh đẹp thắm thấy vui lòng
Đâu ngờ đến lớn toàn gai nhọn
Lầm bởi thời non chẳng vuốt chông
Đã vậy thân xơ toàn ruột bọng
Nên rằng trí rỗng chỉ hồn vông
Thương thay ước vọng người vun xới
Uổng phí công ai đã bón trồng .
Tuan Nguyen
25.09.2016

5.
CÂY LÁ VÔNG VỊ THUỐC !

Loài cây hoang dại chẳng ai trồng
Vẫn gọi thông thường chủng loại Vông
Gốc . rễ xù xì trông cổ quái !
Hình dung xấu xí giống như chông
An thần vị thuốc yên trong dạ !
Giải nhiệt thêm vui những tấm lòng
Thuốc quý nhân gian nhiều hữu ích !
Ai ai cũng muốn trổ nhiều bông !
Nguyễn Tiến
25.09.2016

6.
VÔ DỤNG LOÀI VÔNG

Lớn lẹ cao to khỏi phải trồng
Nơi nào cũng bạ sống như vông
Đâu màng tựa nghỉ e chìm bộng
Chẳng dám leo trèo ngại nổi chông
Tạo hóa trêu ngươi bày ruột rỗng
Thiên nhiên cắc cớ tạo xơ lòng
Không đem lợi ích mà lồng lộng
Tột đỉnh vươn trời cứ trổ bông.
Cảnh Lưu Xuân
25.09.2016

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét