TÀ DƯƠNG
Dặm dài hoảng
hốt bóng tà dương
Lê gót chân đau
nửa đoạn đường
Lá rụng gió
lùa run rẩy tiếc
Hoa rơi mưa
phủ luyến lưu thương
Ngả lưng đêm
xuống đen cơn mộng
Chợp mắt ngày
lên trắng giọt sương
Tình nghĩa còn
nhau xin giữ lại
Nơi nào giao điểm
mối tơ vương
Phan Khâm
Bài họa
BỐN MÙA NHỚ
NHAU...
Chiều nghiêng,
nghiêng bóng mấy hàng dương
Có tiếng chim
non lạc cuối đường
XUÂN đến đồi
xưa dường bỡ ngỡ
Người về bến
lạ hẳn sầu thương?
Mênh mông HẠ
trắng cay bờ mắt
Hiu hắt THU buồn
lạnh gió sương
Quanh quẩn một
mình ĐÔNG lặng lẽ
Đàn chùng,
phím lỡ vẫn còn vương!.
Thy Lệ Trang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét