Thứ Bảy, 4 tháng 6, 2016

GIẾNG XƯA - chùm thơ Võ Tấn Hùng


Võ Tấn Hùng


GIẾNG XƯA

Tha xứ nửa đời nhớ giếng xưa, 
Đầu đình lời hứa gió đu đưa.
Gàu cây  nước vục xanh màu sớm,
Bộng đất rêu bò tím sắc trưa.
Cuối hạ nhờ thư dòng chữ ướm,
Ra giêng cậy mối miếng trầu thưa.
Phố xa bận học tim đau nhói,
Nẫu bước sang đò quê đổ mưa!
2016

TRỞ LẠI

Trở lại dòng Kôn đâu bóng thuyền,
Đôi bờ hiu hắt gió chiều giêng.
Sông hồ lữ khách còn vương nợ,
Năm tháng con đò cũng nhạt duyên.
Vai áo phong sương tràn nghĩa cả,
Câu thơ bụi bặm ngập tình riêng.
Nắng nghiêng rười rượi nghe hoang vắng,
Nhức nhói chim xa cánh chẳng liền.
2016

LÒNG QUÊ

Một mình ngồi đọc mấy vần thơ,
Trĩu nặng lòng quê cứ thẫn thờ.
Vực Cưởng bến xưa thương Nẫu đợi,
Giằng Xay dốc cũ nhớ Qua chờ.
Vườn Vông nắng trải vàng xuân mộng,
Cây Thị tan trường trắng hạ mơ.
Lặng lẽ bên trời mây viễn xứ,
Biết ai san sẻ nỗi bơ vơ!
2016

ĐƯỜNG QUÊ

Phước Hưng đẹp lắm những con đường,
Rợp bóng tre xanh đẹp lạ thường.
Đàn nghé ung dung chiều chạng vạng,
Học trò ríu rít sáng tinh sương.
Nhọc nhằn bát gạo chân muôn nẻo.
Khốn khó đồng tiền thân tứ phương.
Eo óc gà trưa nơi đất khách,
Cồn cào trong dạ nhớ quê thương!
2016
Võ Tấn Hùng


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét