NHỮNG NGÀY
ĐAU
Lâm bệnh nặng cả
tuần lơ sửa cháo
Kiếp độc hành
không bạn chẳng bà con
Liệt cả người
nhưng tim nhịp vẫn còn
Tai nghe động mà
mắt không mở được
Giọt lệ buồn lấn
mi lăn má ướt
Tủi phận đời
dòng ấy cứ tươm hoài
Nằm co ro phòng
lẻ chẳng có ai
Mang phận bạc
muôn đời gặp khổ cực
Đầu choáng váng
mà hồn ta náo nức
Chút văn chương
thức dậy tự bao giờ
Cố gượng cười
phăn lại mấy vần thơ
Dầu có đúng đích
thực hay là ảo
Chiếc thuyền teo
đang gặp cơn gió bão
Sóng dập mình
nghiêng ngã giữa trùng khơi
Phút nầy đây sắp
khép kín cuộc đời
Gửi trần thế vần
ngọc chúc vạn sự…
ĐỘC HÀNH – ĐỒNG NAI
BÀI HỌA
NHỮNG NGÀY ĐAU
Tôi đau quá mấy
ngày không cơm cháo
Nằm lê liệt trên
mảnh chiếu cỏn con
Xin miếng nước
người ta bảo chẳng còn
Đầu choáng váng
không sao ngồi dậy được
Mình thì nóng
ran mồ hôi đẫm ướt
Miệng đắng
khô cứ nuốt nước miếng hoài
Không viên thuốc
chẳng biết cậy nhờ ai
Mà hôm nay trong
cảnh nghèo cơ cực
Lòng nặng trĩu
mà hồn nghe náo nức
Trên đôi mi lệ
ướt tự bao giờ
Tôi gượng cười
ngâm thử mấy vần thơ
Như trút cả tâm
hồn vào mộng ảo
Đời tôi chỉ bao
lần cùng gió bão
Vượt ngàn trùng
ngoài biển hận xa khơi
Như hôm nay có
chết cả cuộc đời
Tôi chỉ tiếc
chưa làm tròn phận sự
NGUYỄN HỮU LỘC – QUẢNG NGÃI
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét