BÀI XƯỚNG
CHIỀU!
Bóng rải màu nghiêng giã biệt ngày
Nội bãi kim chuồn khâu lá cỏ
Bên bờ giọng cuốc khảm đài mây
Vô tài vận nắm thì xoay chuyển…
Hữu trí thời buông phải đọa đày
Lặng giữa càn khôn sầu khắc khoải
Tan chiều quạnh quẽ chỉ mình đây !
Như Thị
(Ngũ độ thanh)
Chao triền lưỡi nắng bủa về tâyBóng rải màu nghiêng giã biệt ngày
Nội bãi kim chuồn khâu lá cỏ
Bên bờ giọng cuốc khảm đài mây
Vô tài vận nắm thì xoay chuyển…
Hữu trí thời buông phải đọa đày
Lặng giữa càn khôn sầu khắc khoải
Tan chiều quạnh quẽ chỉ mình đây !
Như Thị
Bài
Họa
Tan chiều bạn hỡi có nhau đây
Cõi tạm trần gian quẩy gánh đầy
Ngắm trẻ tung tăng cùng sách vở
Nhìn đồng tươi mát dưới trời mây.
Cho dù nhàn tản vui năm tháng
Vẫn nhớ lao đao mệt tối ngày.
Rũ bỏ sự đời vào bệnh, lão
Hoàng hôn rực rỡ xuống trời tây …
Trần Như Tùng
LÒNG CHIỀU
(Ngũ độ thanh)
Tĩnh mịch đan chiều bóng đổ tây
Hoàng hôn tím bủa tiễn
đưa ngày
Buông nhành, liễu rủ
nhàu bên lối
Sải cánh, chim về lạc
giữa mây
Bởi vẫn đường xa hồn
mộng ngóng
Nên còn lệ tủi xác
thân đày
Buồn giăng biết mượn
niềm chi để
Khỏa lấp cho lòng vợi
nữa đây ?
Nguyễn Gia Khanh
TAN CHIỀUTan chiều bạn hỡi có nhau đây
Cõi tạm trần gian quẩy gánh đầy
Ngắm trẻ tung tăng cùng sách vở
Nhìn đồng tươi mát dưới trời mây.
Cho dù nhàn tản vui năm tháng
Vẫn nhớ lao đao mệt tối ngày.
Rũ bỏ sự đời vào bệnh, lão
Hoàng hôn rực rỡ xuống trời tây …
Trần Như Tùng
TÂM
CHIỀU
Ráng chiều sậm mặt lắng niềm tây
Táp nóng như nung tận cuối ngày
Cá sợ ngập ngừng chao rốn nước
Vạc buồn xao xác rạc tầng mây
Đọa nhiêu là đủ bây nhiêu đó
Khổ mấy cho vừa biết mấy đây
Lỡ ngấm phong trần nơi tục lụy
Thời buông mà rũ kiếp lưu đày.
Ráng chiều sậm mặt lắng niềm tây
Táp nóng như nung tận cuối ngày
Cá sợ ngập ngừng chao rốn nước
Vạc buồn xao xác rạc tầng mây
Đọa nhiêu là đủ bây nhiêu đó
Khổ mấy cho vừa biết mấy đây
Lỡ ngấm phong trần nơi tục lụy
Thời buông mà rũ kiếp lưu đày.
Phan
Tự Trí
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét