CẢM THU
Những ngày nắng ấm đã xa rồi
Đây đó chập chùng mây tím trôi
Chẳng hẹn... thu vàng qua trước ngõ
Chưa mong... lá úa rụng bên đồi !
Bâng khuâng - mưa bụi cay nồng mắt
Tê tái-gió sầu lạnh buốt môi
Bỡ ngỡ nai rừng về bước nhẹ
Trên hồ gờn gợn bóng trăng vơi !
Thy Lệ Trang
BÀI HỌA
CẢM HOÀI
Một thời thơ mộng đã qua rồi
Luyến tiếc tháng ngày cứ mãi trôi
Hoài bão, ước mơ ...theo cánh gió
Đường tên, vó ngựa...khuất lưng đồi
Đắng cay, chua xót hằn đuôi mắt
Thất vọng, bẽ bàng xệ khóe môi
May vẫn còn nhau làm lẽ sống
Nên bao u uất cũng dần vơi.
Phương Hà
BAO GIỜ?
Đã biết Trời kia định đoạt rồi
Đời ta nào khác lục bình trôi !
Khi lên, khi xuống theo dòng nước
Lúc ngã, lúc nghiêng với núi đồi
Chật vật cháo rau càng xót dạ
Khát khao cơm áo cũng mềm môi
Bao giờ giã biệt ngày đen tối ?
Hạnh phúc cuối cùng sẽ chẳng vơi
Thục Nguyên
THU TÀN
Ngày dài tươi đẹp đã đi rồi
Sóng gợn lăn tăn ,cánh lá trôi
Sóng gợn lăn tăn ,cánh lá trôi
Nắng biếc mau rời bên bến
nước
Mây lam vội phủ giữa chân đồi
Mùa qua tàn úa bao mầu sắc
Năm lại phai nhoà những nét môi
Đông tới tràn đầy bông tuyết trắng
Lòng tê tái lạnh ,nhớ khôn vơi !
Mùa qua tàn úa bao mầu sắc
Năm lại phai nhoà những nét môi
Đông tới tràn đầy bông tuyết trắng
Lòng tê tái lạnh ,nhớ khôn vơi !
Thanh Hòa
TÌNH THU
Ngõ trước nàng thu đã đến rồi
Trên không sợi nắng lững lờ trôi
Hươu nai thơ thẩn bên bờ suối
Thiếu nữ tung tăng cạnh mé đồi
Lá đổ vàng bay vương mái tóc
Chiều loang tím rụng chạm làn môi
Nhạc trời réo rắt êm như mộng
Rượu dưới trăng mờ nhấp chẳng vơi
Oct-20-2015
Motthoi
CUỐI THU
Cuối thu người cũng đã đi rồi
Buồn bã tôi về ngắm nước trôi
Gió buốt thổi choàng qua góc núi
Mưa dầm dâng ngập cả chân đồi
Hàng cây hiu hắt tàn phai sắc
Tượng đá nhạt nhòa tê tái môi
Ảm đạm mây trời màu xám ngắt
Nhớ thương tình cũ mãi không vơi !
NS
RAY RỨT
Nuối tiếc mà chi cũng muộn rồi!
Con thuyền xuôi bến hững hờ trôi
Ánh trăng chiếu sáng bên song cửa
Lữ khách lang thang khắp núi đồi
Đêm vắng nhớ thương… buồn số phận
Dạ sầu tơ tưởng… nhạt làn môi
Mấy thu cách biệt lòng vương vấn
Ray rứt nỗi niềm lệ chẳng vơi!
Như Thu
ĐÔNG SANG
Thu tàn, giá lạnh đã sang rồi
Bảo tố khắp trời, mây xám trôi
Gió lốc bay nhà, thêm lở núi
Ruộng vườn đầy nước, phá hư đồi
Cơm thiu, gạo mốc, đành im miệng
Bụng đói, ruột cào, chẳng hở môi
Mong đợi Noel, nhờ cứu rỗi
Bao lần đón Chúa, khổ nào vơi...
Người Nay
TÌNH THU*
Cuộc tình thu muộn đã xưa rồi
Trân quý dư âm chẳng bỏ trôi:
Đợi mãi chiều chiều nằm mép suối
Rồi chờ nắng sớm dạo quanh đồi
Cầm tay sung sướng hồng đôi má
Nhắm mắt say sưa dại cặp môi
Nhớ lại thời kỳ yêu đắm đuối
Làm tim loạn đập hồn chơi vơi!
*Mùa thu của cuộc đời
LĐK Oct.21,2015
CHỢT THOÁNG THU ĐI
Se sắt vàng phai chuyển tiết rồi
Thu qua nhẹ thoảng tựa mây trôi
Sương mù giăng phủ trùm nương bãi
Gió lạnh vờn lau quét núi đồi
Vết cỗi loang in hình úa héo
Dấu cằn đã vẽ nét đầy vơi
Nhìn ai chợt nhớ, hồn ngơ ngẩn…
Phải đốm than hồng hay đóa môi?
Cao Bồi Già
22-10-2015
TIẾC NUỐI
Bốn chục năm qua vụt mất rồi
Trời thu nhẹ thoảng áng mây trôi
Thương con nước nhỏ bên bờ suối
Nhớ cánh chim non cạnh dốc đồi
Đây cảnh vườn xưa làm xót dạ
Kìa gian nhà cũ khiến cay môi
Tìm đâu kỷ niệm ngày thơ ấu
Cùng uống, mời nhau cốc nước vơi.
Trịnh Cơ (Paris)
22/10/2015
DẪU SANG ĐÔNG
Trời dẫu âm u trở lạnh rồi
Mà dòng sông vẫn nhẹ nhàng trôi
Vuông khăn hẹn vội vương ngoài dậu
Tiếng sáo chờ mau vọng cuối đồi
Nay được vuông tròn tươi khóe hạnh
Càng thêm viên mãn ấm bờ môi
Tơ trời trắng xóa buông khe khẽ
Ướp hửng men tình chén lệ vơi !
Phan Tự Trí – 22/10/2015
THU NGẪM
Thiều quang chín chục cuối thu rồi
Đã thấy đôi ngày mây xám trôi.
Đất mến bưởi thơm ngời xóm mạc
Trời thương bắp mẩy rạng nương đồi.
Tình người hồng cốm bày dâng lễ
Duyên phận trầu cau cưới đỏ môi.
Tiếc nuối nỗi mình sinh thưở ấy
Cuộc đời cơm bữa chỉ lưng vơi !
Trần Như Tùng
CẢNH THU
Hồng sen hết nhựa lụi tàn rồi
Thu đến, thay màu, cảnh sắc trôi
Gió lạnh vờn reo xanh bãi mía
Mùa sim chín mọng tím lưng đồi
Cúc vàng rực rỡ say đôi mắt
Nắng nhạt hanh hao nẻ cặp môi
Trời đất giao mùa xao xuyến lạ
Nao lòng cảm nhận nỗi chơi vơi
22-10-2015
Đoàn Đình Sáng
CẢM THU
Vườn Cúc mùa sáng nụ hé rồi
Trời xanh mây trắng nhẹ nhàng trôi
Tơ vàng nắng trải tươi đồng lúa
Cánh gió may buông thoảng rặng đồi
Vần bút ý dâng trào sóng mắt
Rượu nồng men dậy ửng làn môi
Trăng nghiêng lồng bóng trên hồ biếc
Tóc liễu chờ sương thả giọt vơi...
Xuân Trường 23-10-2015
T.L.K
CẢM ĐÔNG
Tiết đổi, thu qua đông đến rồi
Tầng cao mây xám lững lờ trôi
Chiều nghiêng gió buốt lùa khung cửa
Bóng xế mưa sa hắt dưới đồi
Nhìn cảnh lòng buồn cay khóe mắt
Trông trời dạ xót mặn làn môi
Thương ai nhung nhớ bao năm tháng
Cứ ngỡ thời gian... Sầu chẳng vơi.
Trần Văn Hạng
CẢM LỤY
Kẻ ở người đi chuyện chẳng rồi
Dòng đời vẫn mãi lướt nhanh trôi
Thời gian tựa bóng câu qua cửa
Thế sự như mây áng khuất đồi
Tình nghĩa mất còn theo ánh mắt
Buồn vui ẩn hiện đọng vành
môi
Thương mình nghĩ đến bao hoàn cảnh
Ngẫm lại còn đầy ý chẳng vơi
Hải Rừng
23/10/2015
Thu Nhớ
Những áng mây xanh khuất nẻo rồi
Trời chiều tím ngắt thẫn thờ trôi
Lưa thưa lá đổ vàng con suối
Lất phất hoa rơi bạc cánh đồi
Dõi mắt nhìn quê mơ dáng ngọc
Đưa tay chấm lệ ngỡ bờ môi
Đêm Thu gió lạnh lùa nhung nhớ
Lữ khách hoà hồn bóng nguyệt vơi
Bửu Tùng
23/10/2015
Những áng mây xanh khuất nẻo rồi
Trời chiều tím ngắt thẫn thờ trôi
Lưa thưa lá đổ vàng con suối
Lất phất hoa rơi bạc cánh đồi
Dõi mắt nhìn quê mơ dáng ngọc
Đưa tay chấm lệ ngỡ bờ môi
Đêm Thu gió lạnh lùa nhung nhớ
Lữ khách hoà hồn bóng nguyệt vơi
Bửu Tùng
23/10/2015
CHIỀU MUỘN
Ngóng mãi trời xa nhạn lảng rồi
Thu tàn buông nốt sắc buồn trôi
Vàng hoe nắng rụng đầy hiên ngõ
Tím ngắt mây giăng kín núi đồi
Chuốc rượu đong sầu trơ đáy cốc
Mong người cắn tủi nát bờ môi
Hàn sương tê tái vương chiều muộn
Bình cạn sao lòng nhớ chửa vơi?
Nguyễn Gia Khanh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét