THU CẢM
Vành vạnh vầng trăng rọi sáng ngời,
Lưng trời lơ lửng tiếng tiêu trôi.
Chòm mây lãng đãng trên đồi vắng,
Con sóng lang thang giữa biển khơi.
Trút lá vòm me màu sẫm úa,
Vươn cành cội bách sắc xanh tươi.
Đầu hiên chiếu trải thơm tri kỷ,
Bàu Đá tạc thù mãi khó thôi!
Lơ thơ liễu rũ mặt hồ soi,
Vành vạnh vầng trăng rọi sáng ngời.
Khóm trúc lập loè đom đóm đậu,
Tàu cau lóng lánh giọt sương rơi.
Mỏi mòn năm tháng người đầu bến,
Khắc khoải ngày đêm kẻ cuối trời.
Hẹn biển thề non luôn tạc dạ ,
Bên song trong trẻo tiếng ai cười!
Nắng trải chân cầu nước chẳng vơi
Trong veo gờn gợn chảy êm xuôi.
Nghiêng nghiêng suối tóc trôi đen nhánh,
Vành vạnh vầng trăng rọi sáng ngời
Cánh võng chênh chao ru mấy điệu,
Câu thơ nhung nhớ tỏ đôi lời.
Thu sang vàng lá thay bao bận,
Tạo hoá vần xoay biết mấy hồi?
Hài thu nhè nhẹ bước sang rồi
Rộng cánh chim bằng giữa biển khơi.
Giậu thấp mong manh vàng nắng trải,
Sông xa dờn dợn tím chiều rơi.
Rập rờn sóng lúa xô xanh thẫm,
Vành vạnh vầng trăng rọi sáng ngời.
Làng xóm đổi thay vui áo mới.
Thắm tươi trời đất nảy bao chồi!
Da diết câu hời ru khúc nôi,
Yêu thương tình mẹ giữa dòng đời
Cơm chiều chái bếp thơm làn khói,
Nắng sáng hoa sim ngát rặng đồi.
Rời rạc trời khuya rơi tiếng vạc
Râm ran chợ sớm rộn chân người.
Hàng cau nghiêng bóng hương thoang thoảng.
Vành vạnh vầng trăngrọi sáng ngời!
Bình Định,16.08.2017
VÕ TẤN HÙNG
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét