(Thể lộc lư)
Thy Lệ Trang
AI ĐEM SỢI NHỚ BỎ NGANG ĐƯỜNG
Vướng phải cho hồn em vấn vương
Bàng bạc mây ngà giăng khắp
nẻo
Chập chùng trăng sáng tỏa ngàn
phương
Bao năm chất ngất niềm tâm sự
Một phút nguôi ngoai nỗi đoạn
trường
Ánh biếc thu ba gờn gợn sóng
Thuyền tình đã cặp bến yêu
đương
Lơ lững thuyền trăng tỏa ngát
hương
AI ĐEM SỢI NHỚ BỎ NGANG ĐƯỜNG
Bướm tình đắm đuối bên hoa
nắng
Quân tử nồng nàn cạnh mỹ nương
Lều mộng cùng nhau hòa nhịp
thở
Vườn chiều chung bước đẫm hơi
sương
Buông rèm , một cõi êm đềm qúa
Thế sự ngoài kia: cuộc hí trường
Mênh mông ngỡ lạc bến Tầm dương
Phơi phới hồn say rất lạ
thường
Gió đẩy sao buồn rơi đỉnh núi
AI ĐEM SỢI NHỚ BỎ NGANG ĐƯỜNG
Cho chàng vẩy mực: tranh Hoài
cảm
Để thiếp đề thơ: khúc Luyến
thương
Chén rượu ân tình nồng má
thắm
Trăng trời lồng lộng sáng như
gương.
Đưa bước người đi mấy dặm
trường
Mịt mờ bóng tối, chập chùng
sương
Trăng thề nửa mảnh...trăng thề
úa
Rượu tiễn tràn ly...rượu tiễn
buồn
Trời dệt tơ sầu giăng lối mộng
AI ĐEM SỢI NHỚ BỎ NGANG ĐƯỜNG
Ngõ về mây tím che vần vũ
Gió cợt đêm dài...lạnh buốt
xương !
Mình em vò võ chốn sông Tương
Hiu hắt đèn mờ nhuộm tiếc
thương
Tuyết lạnh - chân trời thăm
thẳm tuyết
Gương sầu- mắt lệ nhạt nhòa
gương
Hình xưa xé nát...chôn đôi ảnh
Hồn cũ rã rời...lạc bốn
phương
Khép mắt...ngỡ ngàng duyên
mộng ảo
AI ĐEM SỢI NHỚ BỎ NGANG ĐƯỜNG.
Thy Lệ Trang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét