Thứ Năm, 27 tháng 7, 2017

THƠ XƯỚNG HỌA


VỀ QUÊ NỘI
Bầm ơi ! ngàn dặm gái về đây
Tóc mẹ bạc phơ vóc dáng gầy.
Còn góp lửa hồng nương bếp rạ
Lại đưa tay héo chỉ vườn cây.
Bồi hồi kí ức người nương bãi
Rạo rực tâm hồn kẻ nước mây.
Lạc bước đem thân nơi đất khách
Hướng trời quê nội lệ vơi đầy.
Trần Như Tùng 
BÀI HỌA

HỒN QUÊ
Níu nhớ con về với nội đây
Hồn quê nội giữ giữa tay gầy
Đồng chiêm lúa mượt ra triền núi
Vườn quả hương lừng tới cội cây
Vẫn chốn ân tình phiêu lộng gió
Luôn đời thiện ý lãng bồng mây
Thơm như trời đất mùi rơm rạ
Ủ suốt nghìn xưa ngát tỏa đầy
Lý Đức Quỳnh
HỒI ỨC

Con Nội về đây,thăm Nội đây,
Xót xa bóng dáng sọm hao gầy!
Bao ngày háo hóp thèm hương sắc
Nay được thỏa thê thưởng trái cây!
Khóe mắt chân chim hằn nếp nghĩ,
Mái đầu trắng thác ngả mầu mây!
Thương con bầm dập lo cơm áo...
Lòng Nội đăm chiêu lệ ứa đầy?!
Nguyễn Huy Khôi
DÁNG NGOẠI

Vó rảo cát bồi miết tới đây
Xót trông vóc hạc ngoại hao gầy.
Lưng còng giữa ruộng cùng mưa nắng
Tóc bạc bên vườn với cỏ cây.
Muối mặn sao đành chia mối gió
Cay gừng đâu nỡ xẻ đường mây.
Giờ đây giũ hết bao hờn tủi
Để nhớ để thương cạn lại đầy.
Phan Tự Trí
VỀ THĂM MẸ

Trở bước quê nhà gặp Mẹ đây
Run run ứa lệ nắm tay gầy
Chuyên cần đất bón nhiều hoa kiểng
Khéo léo vườn trồng lắm trái cây
Ngoảnh lại thời gian như bóng cá
Trông đi ngày tháng tựa  làn mây
Bên người nghe hát câu hò cũ
Ấp ủ tình thâm hạnh phúc đầy
Minh Thúy
NHỚ QUÊ!
Chẳng biết hôm nào trở lại đây?
Mình thăm xóm nhỏ dưới trăng gầy
Sương mờ lảng vảng quanh triền núi
Nắng nhạt e dè phủ bóng cây
Trước cổng chiều loang vờn kẻ lá
Bên thềm gió thoảng gọi vầng mây
Hữu tình phong cảnh nên thơ quá!
Nỗi nhớ quê tôi mãi ắp đầy!
Như Thu
BÓNG DÁNG MẸ HIỀN

Hôm nay trở lại cố hương đây.
Thấy Mẹ thân thương dáng liễu gầy.
Cặp mắt hồ thu loang bóng khói.
Tơ đầu đêm thẳm phủ làn mây.
Nâng cành cúc nở vun thân gốc.
Sửa giỏ lan phong dưỡng nhánh cây.
Xa cách không gian...giờ gặp lại..
Vòng tay xiết chặt lệ vui đầy.
Trần Lệ Khánh-27-7-2017
CHỐN BÌNH YÊN
Lữ thứ chân chồn trở lại đây
Ngồi trông khói ủ mái tranh gầy
Thương thời cuốc gọi đau bờ bãi
Cảm buổi ve òa tủi ngọn cây
Thanh thản khều trăng mà hỏi gió
Âm thầm chẻ nước để tìm mây
Bình nhiên cuộc sống thường như vậy
Mặc lợi danh kia cứ cạn đầy
Như Thị

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét