XƯỚNG HOẠ
KHÉP TẤM MÀN NHUNG
Phương Hà và Thi Hữu
KHÉP TẤM MÀN
NHUNG
Có những lúc
buồn như buổi nay
Đời
sao chẳng khác chốn lưu đày
Niềm vui cuộc
sống đang tàn lụi
Nỗi khổ nhân
tình mãi lắt lay
Quyến thuộc,
bạn bè đi tứ tán
Tình yêu, hy
vọng đã phôi phai
Vở tuồng cõi
thế hoài thay lớp
Theo tấm màn
nhung khép, chuyển vai.
Phương Hà
Bài hoạ
CƠ MAY
Lưu vong đất
khách mấy năm nay
Cuộc sống vừa
qua kiếp đoạ đày
Thu nhập ít oi
nhưng phấn khích
Chi tiêu cân nhắc,
khó lung lay
Tình yêu quê Mẹ
không xao lãng
Nỗi nhớ Sài Gòn
chẳng nhạt phai
Cũng muốn hồi
hương thăm bạn hữu
Cơ may có dịp
được chung vai
Thục Nguyên
MONG SAO
ĐỦ ẤM
Loài người
vốn khổ tự xưa nay
Mở mắt sinh
ra khóc đoạ đầy
Trai trẻ gân
săn làm khoẻ khoắn
Lão già gối
rã bước lung lay
Nuôi con lắm
lúc mồ hôi vã
Dạy cháu đôi
lần mắt bạc phai
Đâu dám mơ sang
nhung với lụa
Mong sao ấm áp
khoảnh lưng vai . . .
Nhật Hạ
NẶNG HAI VAI
Thương ai một
kiếp khổ đời này
Cuộc sống nào
ngờ tưởng bị đày
Trách phận mưa
gào vùi đổ ngã
Than thân bão táp
dập lung lay
Tình thơ bạn hữu
không còn thắm
Đạo nghĩa anh em
đã nhạt phai
Lắm lúc buồn
phiền tâm nặng trĩu
Nhiều khi lý
lễ níu hai vai
30-4-2016
Hoàng
Từ
BÓNG LẺ LOI...
Tàu đã xa
rời phố tối nay
Mình em lạc
lõng chốn hoang đày
Trăng khuya, ngõ
vắng...trăng mờ khuất
Gió lạnh, rèm
thưa...gió khẽ lay
Vóc liễu xanh
xao hàng lệ mỏng
Lòng buồn
khắc khoải cuộc tình phai
Canh tàn, tiếng
nhạn sầu ai oán
Sương nhẹ rơi
đầy... phủ kín vai.!
Thy Lệ
Trang
BUỒN ĐỜI
Đêm nằm ngẫm
lại cuộc đời nay
Một bể trầm
luân mấy đọa đày
Mộng mới say
cùng ly rượu chuốc
Tình đà úa với
lá thu lay
Hàn sương gót lẻ
càng thêm tủi
Huyễn ái men nồng
cũng đã phai
Trở giấc xa nghe
hồn lữ thứ
Mà buồn thế sự
trĩu oằn vai.
Nguyễn Gia Khanh
TUỒNG ĐỜI
Mảnh đời
xoay cuộc bấy lâu nay
Vừa chớm vinh
quang, lắm đọa đày
Gắng gượng sắm
tuồng, lòng rấm rứt
Mơ hồ diễn vở
dạ lung lay
Phách dồn vặn
trí câm thinh lạc
Nhịp thúc vo
hồn nín lặng phai
Kẻ ở người đi
từ dạo ấy
Thế thời tùy
cảnh phải tròn …vai!
CAO BỒI GIÀ
01-05-2016
PHỤNG ĐÃ BAY RỒI
Nhấm nháp một
mình suốt tối nay
Rời niềm an ủi
để đi đày.
Trang thư dưới
gối lời văng vẳng
Rèm cửa bên bàn
gió lắt lay.
Bóng phượng xa
rồi theo dấu thắm
Phòng loan còn đó
giữ hương phai.
Đêm dài vắng
lặng cùng bao nỗi
Gánh nặng bây
giờ thêm trĩu vai .
Trần Như Tùng
TÂM TƯ
Bởi
tại tình vương mãi đến nay
Đời
tuồng lẻ bóng sống như đày
Thời
nào tuổi trẻ tay vun phủi
Lúc
đã thân già mộng chẳng lay
Luyến
nhớ người xưa hoài tháng lụn
Thầm
thương dư ảnh nhạt năm phai
Thời
gian thắm thoát chưa quên được
Vẫn
một tâm tư gánh nặng vai
Hải
Rừng
30/4/2016
NỖI BUỒN
Nỗi buồn ray rứt
suốt chiều nay
Trần thế biển
dâu lắm đọa đày
Ly biệt chán
chường luôn phũ kín
Nghĩa tình trọn
vẹn chẳng hề lay
Buồn vui chốc
lát rồi mau dứt
Gió bão triền
miên cũng sẽ phai
Xóa hết ưu sầu
trong ký ức
Tuổi già thanh
thãn, nhẹ đôi vai..
Văn
Thanh
HẾT OẰN VAI
Trăng sầu thôi
sáng mấy đêm nay
Nào phải mây đen
tỏa dọa đày
Đất động phong
lầm còn đợi chuyển
Trời rung tang hải
vẫn chờ lay
Cớ chi tình bạn
đành ly biệt
Mà để hương
lòng nỡ úa phai
Thôi ước hẹn
nhau về lạc cảnh
Đường trần
gánh nặng hết oằn vai.
PHAN TỰ TRÍ
MÃNG ĐỜI TRÔI
Đời buồn tự
những buổi hôm nay
Ngẫm ngợi chừng
như thụ án đày
Hiểu cạn trò
chơi tầm trí xảo
Trông vời cảnh
sắc bóng chiều phai
Tình yêu hận oán
luôn giằng xé
Cuộc sống cơ
cầu khéo lắc lay
Cõi thế mong chờ
ai cứu rỗi
Thương chồng
gánh nợ chất oằn vai!
Nguyễn Đắc Thắng
CHỜ MONG
Cánh nhạn xa bầy
tự bấy nay
Thời gian đằng đẵng một năm đày
Ngày qua vấn dạ:đừng vô vọng
Tháng lại nhủ lòng: chớ chuyển lay
Nhiều lúc niềm tin gần héo úa
Đôi phen hy vọng sắp tàn phai
Phải đời ảo ảnh mình đương diễn?
Hết đoạn phân kỳ,sắp sánh vai ?
Thời gian đằng đẵng một năm đày
Ngày qua vấn dạ:đừng vô vọng
Tháng lại nhủ lòng: chớ chuyển lay
Nhiều lúc niềm tin gần héo úa
Đôi phen hy vọng sắp tàn phai
Phải đời ảo ảnh mình đương diễn?
Hết đoạn phân kỳ,sắp sánh vai ?
Thanh Hòa
SẦU VƯƠNG
Buồn nào hơn cảnh buổi chiều nay
Lỡ mối lương duyên cách biệt đày
Mắt ngọc sầu thương đôi giọt rớt
Dòng châu lệ thảm sợi mày lay
Bể dâu con tạo tình bôi xóa
Sương gió đường trần nghĩa nhạt phai
Canh cánh bên đời cơn ấm lạnh
Mộng trường ngang trái nặng bề vai.
Liêu Đình Tự
Buồn nào hơn cảnh buổi chiều nay
Lỡ mối lương duyên cách biệt đày
Mắt ngọc sầu thương đôi giọt rớt
Dòng châu lệ thảm sợi mày lay
Bể dâu con tạo tình bôi xóa
Sương gió đường trần nghĩa nhạt phai
Canh cánh bên đời cơn ấm lạnh
Mộng trường ngang trái nặng bề vai.
Liêu Đình Tự
OẰN NẶNG NIỀM
ĐAU
Lùng bùng đã khổ
mấy đời nay
Sống vẫn chưa
thôi cuộc đọa đày
Hết bạo tàn cơn
điêu đứng nổi
Lại gian dối
thuở mỏi mòn lay
Túi cơm giá áo
tô màu đậm
Dáng ngọc thân
ngà vẽ nét phai
Lặng lẽ mai đào
trơ nắng gió
Đôi vầng nhật
nguyệt nặng oằn vai !
Lý Đức
Quỳnh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét