Thứ Hai, 9 tháng 5, 2016

NGƯỜI THIẾU PHỤ - Bửu Tùng cùng thi hữu






NGƯỜI THIẾU PHỤ
 
Chiều về thiếu phụ đứng bơ vơ
Tóc xoã châu sa ướt đẫm bờ
Cá chết tanh nồng đen cuộc sống
Thuyền nằm ủ dột xám niềm mơ
Đời hoa trổ giữa trời oan trái
Gối mộng chìm trong bóng ảo mờ
Dõi cụm mây hồng trôi lạc lối
Bầu gầy sữa cạn, tủi con thơ
                         Bửu Tùng
                         4/5/2016

1. NGAO NGÁN
 
Ngán ngẫm nhìn trời nghĩ vẩn vơ !
Ai gây cá chết dạt đầy bờ ?
Thương dân chất phát đau lòng xót
Oán lũ sài lang giả bộ mơ      
Thời tiết hanh khô, quê ruộng nẻ
Môi sinh nhiễm bẩn, phố đường mờ
Ngăn sông, phá biển quân vô lại      
Hủy diệt muôn loài tự ấu thơ ! 
                              Hữu Hảo

2. VÌ ĐÂU ?

Vì đâu nên nổi biển chơ vơ
Cá chết Miền Trung trắng cõi bờ
Chim én lửng lờ không lối lượn
Thuyền khơi rong ruổi hết đường mơ
Dân chài thấp thỏm chìm đau khổ
Duyên hãi bao trùm phũ tối mờ
Năm tháng kéo dài, đâu cuộc sống
Lấy gì nuôi nấng lũ con thơ…
                       Người Nay

3. VIỄN CẢNH ĐAU THƯƠNG

Thôi thế là nay hết vét vơ
Những loài hải sản sống ven bờ
Mẹ già cận bữa không buồn đói
Con trẻ xa trường chẳng thiết mơ
Rầu rĩ dân chài đời tối mịt
Bi ai cuộc sống lệ hoen mờ
Môi trường xuống cấp hầu suy sụp
Tội nghiệp mai sau lớp tuổi thơ
                            Tâm Thành

4. NHỮNG NGƯỜI ĐÀN BÀ TRÊN BỜ CÁT…
                  (Bát vĩ vận “ơ” )

Làm sạch môi trường chị cố vơ
Lớp dày cá chết dạt lên bờ
Mùi hôi tanh trước như ngừng thở
Vị mặn mòi sau lại tiếp mơ
Phơi nắng thuyền nằm in bóng tỏ
Đội trời em đứng thoáng hình mờ
Nghĩ về cuộc sống sao mà sợ
Biết lấy gì nuôi lũ trẻ thơ…
          Lê Trường Hưởng

5. TRỞ LẠI NGÀY THƠ

Răng lạ mấy ngày cứ vẫn vơ,
Nghĩ về chất thải khiến đau bờ.
Còn đâu nơi chốn bao người ước,
Đã hết biển hồ lắm kẻ mơ.
Thương quá miền Trung giờ ảm đạm.
Buồn ghê đất mẹ bỗng mù mờ.
Văn minh tiến bộ tìm đâu thấy,
Chỉ muốn quay về với tuổi thơ.
                        Hoành Trần
                            5/5/16

6. NẠN DÂN

Gác mái ngưng chèo nghĩ vẩn vơ
Vào ra bến bãi dọc theo bờ
Nhìn tôm đã chết tan tành mộng
Thấy cá đà sình hụt hẫng mơ
Sóng biển ầm ầm tim quặn thắt
Thuyền câu tĩnh lặng mắt hoen mờ
Tương lai dân tộc và nòi giống
Biết phải làm gì cứu trẻ thơ.
              Lưu Xuân Cảnh 

                05.5.2016

7. BIỂN TÂM SỰ


Thảm họa cao vời chẳng vẫn vơ
Người ơi! Cá chết cập vô bờ
Miền Trung đảo lộn vùng sinh thái
Dân chúng bàng hoàng hết mộng mơ
Đời sống ngư trường đang vất vưởng
Quy trình xét nghiệm vẫn mù mờ
Biển trời nhân chứng là trung chính
Tâm sự đau lòng trải ý thơ./.
                      Đức Hạnh
                      5.5.2016

8. NGƯỜI THIẾU PHỤ VÀ HAI KHOẢNG TRỜI

Thiếu phụ bồng con mắt viễn vơ
Ngày xưa ngóng đợi bóng xa bờ
Chinh phu , thế trận dầm biên ải
Áo vải , sa trường mỏi giấc mơ
Tổ quốc binh đao, dầy khổ trải
Quê hương khói lửa, mộng vui mờ
Mong sao cuộc chiến nhanh hồi kết
Thắm cảnh đoàn viên rộn ý thơ .

Thắm cảnh đoàn viên rộn ý thơ
Giờ đây cũng ngóng..., mắt hoen mờ !
Dòng lưu biển cả bao mầm độc
Cá thắp vong hồn khắp bến.. mơ
Tang tóc, làng chài đang dậy sóng
Đau thương thuyền nhỏ đã neo bờ
Đất trời nhuộm kín màu gian khổ
Thiếu phụ bồng con mắt viễn vơ .
                         Tuan Nguyen 

                            05/5/2016

9. THƯƠNG CẢNH QUÊ

Nhìn lại quê mình nghĩ vẫn vơ
Buồn đau cá chết lệ tràn bờ
Rừng vàng ngày ấy đâu còn nữa
Biển bạc giờ này chẳng giám mơ 
Nỗi khổ dân tình nhìn oán trách
Thương đàn con trẻ thấy lu mờ
Đau lòng nhức nhối trong tâm khảm
Trách kẻ gian manh thảo áng thơ
                           Hồ Hắc Hải

                          06-05-2016 

10. NỖI NIỀM TRẮC ẨN

Đường chiều khắc khoải nỗi chơ vơ
Chạnh nhớ người xưa khuất nẻo bờ
Một gánh can thường phai lối mộng
Nửa đời dâu bể nhạt hương mơ
Sương giăng kỷ niệm đời tăm tối
Lệ đắm dòng châu phận mịt mờ
Nhân ảnh chập chờn trong giấc bướm
Cảm hoài tình khúc thuở còn thơ.
                           Liêu Đình Tự

11. NGHĨ VU VƠ

Nhìn bầy cá chết nghĩ vu vơ
Sóng ruổi dồn đưa xác sát bờ.
Địch họa gây à chừ đến lạ
Thiên tai làm hử có mà mơ.
Bức tranh vùng biển dây màu bẩn
Cuộc sống dân ngư điểm sắc mờ.
Chồng chất khổ đau cho kẻ khó
Miếng cơm manh áo quyện vào thơ.
                             Trần Như Tùng



12. KÊU TRỜI

Thuyền nằm trên bãi dáng chơ vơ
Xác cá chết đầy trắng cả bờ
Ngư dân đau xót nhìn biển đỏ
Ngán ngẫm trời cao xoá ước mơ
Còn đâu biển cả xanh muôn thuở
Tương lai trước mắt sao mịt mờ
Muốn gọi ông Trời! Sao chẳng thấu!
Biển chết ! Tiền đâu nuôi con thơ !!!  
                     Trần Thị Ngọc Yến    
                          5.5.2016

13. BIẾT ĐẾN BAO GIỜ

Lặng lẽ bên chiều đứng ngẫn ngơ
Vì răng cá chết dạt trôi bờ
Ngư dân khốn đốn lòng tức tưởi
Người sống lao đao dạ mịt mờ
Biển cả từ đây tan nát mộng
Thuyền chài buổi ấy xuyến  xao mơ
Đau thương phủ kín muôn ngàn sóng
Biết đến bao giờ đẹp ý thơ
                GM. Nguyễn Đình Diệm  
                            10.5.2016

BIỂN CHẾT 
(Thơ chia sẻ)
Nhìn Biển xanh mà lòng tôi thấy đau
Khi Biển xanh giờ không còn sự sống
Nước Biển xanh nay trở thành chất độc
Giết sinh linh và giết cả con người...  
                             Hanh Nguyen                       
                                5.5.2016


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét