XƯỚNG
TRĂNG
Bao tháng năm rồi cứ lặng yên
Hay là trăng mãi bận ưu phiền ?
Lẻ loi cung quế, buồn thân phận
Xa cách trần gian, tủi nợ duyên
Vì muốn trường sinh nên cạn nghĩa
Bởi ham bất tử để thành tiên
Hằng Nga ôm mối tình dang dở
Nhẹ dạ một lần đau vạn niên.
Sông Thu
HỌA
NGƯỜI MẾN TRĂNG
Trăng vốn được yêu khó sống yên
Trăm ngàn mến sĩ thích gây phiền.
Khi đòi hữu ý vào chơi suối
Lúc bắt vô tư nhét hẹn duyên.
Lắm buổi bực mình chui mất dạng
Nhiều đêm tô diện lướt theo tiên.
Dịu hiền sáng mát cho đời dạo
Năm tháng ngời ngời chẳng tính niên.
Trần Như Tùng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét