BÀI XƯỚNG
CÁT BỤI...
Đâu biết rằng ai sẽ khóc ai ?
Đường trần nhòa nhạt bóng trăng phai
Đêm tàn, khắc khoải đời hư ảo
Hồn lạnh, mênh mang tiếng thở dài
Nhớ lắm quê nhà...làn khói nhẹ
Thương
nhiều dáng mẹ...giọt châu cay
Phù hoa trọn kiếp chìm trong mộng
Nhân thế điên cuồng cuộc tỉnh say !
Nhân thế điên cuồng cuộc tỉnh say !
Cuối đời tay trắng vẫn hoàn tay
Bao người đắc ý câu tương
hợp?
Mấy kẻ tròn mơ
chữ sắc tài?
Bàng bạc bên đồi sương
tuyết phủ
Chập chùng trước ngõ lá hoa lay
Trần gian một cõi mong manh qúa
Nhắm mắt... mịt mù... cát bụi bay!!!
Thy Lệ Trang
BÀI HỌA
ĐOẠN
CUỐI ĐƯỜNG ĐỜI
Bạn bè
ngày cũ có còn ai
Trong buổi
hoàng hôn ánh nắng phai
Nhìn tới,
tương lai như hố thẳm
Ngó lui, dĩ vãng tựa
hang dài
Thuở
nào phơi phới tràn hy vọng
Giờ lại âm thầm nuốt
đắng cay
Nghe bước
thời gian, lòng khắc khoải
Muốn
quên trong chén rượu men
say.
Muốn
quên trong chén rượu men
say
Cho mọi
buồn đau lọt kẽ tay
Mà vẫn
nhớ thương thời vẹn
sắc
Và luôn luyến
tiếc thuở hơn tài
Lợi
danh phù phiếm sao hoài
nhớ
Tình cảm
chân thành lại chóng lay
Tất cả chẳng qua là ảo
ảnh
Cuối đời chỉ
hạt bụi bay bay.
Phương Hà
MÂY BAY
Đời nầy trụ mãi được
chăng ai?
Vật đổi sao dời mộng cũng phai
Hệ lụy thêm chi thân vướng bận
Tay không cũng chẳng cánh vươn
dài
Như
nhiên tự tại tìm thanh
thản
Hỷ nộ lao xao chuốt đắng cay
Một kiếp con người ngần ấy khổ
Còn gì chấp nhứt thế gian say
Còn gì chấp nhứt thế gian say
Chẳng chóng thì chày sẽ phủi tay
Đất thấp niềm tin vui phước lộc
Trời cao thú hứng hưởng
thanh tài
Quê hương
khắc khoải chờ tin nhạn
Đất khách mỏi mòn ngóng bóng lay
Tri kỷ người đâu lầu hạc vắng
Mình ta thơ
thẩn ngắm mây bay
Hải Rừng
2/12/2015
NHÀN NHÃ
Ta bà cõi tạm
lắm bi ai!
Mòn mỏi
thân gầy tóc bạc phai!
Ray rứt
trách hờn thương phận hẩm
Xót xa trăn trở
đếm canh dài
Niềm
đau khép kín thôi sầu thảm
Chuyện
cũ chôn vùi dẫu nghiệt cay!
Suy nghĩ làm gì thêm nhọc
trí
Đói ăn… khát uống…
ngủ nồng say!
Đói ăn… khát uống…
ngủ nồng say!
Thử hỏi bao lần bấm
đốt tay?
Rèn trí thảnh
thơi không tạo nghiệp
Học
câu khiêm nhượng chẳng phô tài
Khơi
niềm an lạc ngừng tâm động
Buông mối
âu sầu chắn gió lay
Dẫu biết đời người
tuy ngắn ngủi
Thong dong nhàn nhã… ngắm
diều bay!
Như
Thu
TỈNH-SAY
Nếu biết trần gian chốn
lụy ai
Cớ sao
vẫn đến để tàn phai
Không tìm bờ giác xin quy ẩn
Cứ tới bến
mê thở ngắn dài
Quê Mẹ
thân yêu đành giã biệt
Xứ người lạ lẫm lắm
chua cay
Canh tàn rượu
cạn ngoài hiên vắng
Bừng
tỉnh biết mình….mới ngủ say !
----
Bừng
tỉnh biết mình …mới ngủ say !
Đêm qua trăng tỏ
bậu cầm tay
Đôi ta đi tới
bờ hoa mộng
Ong bướm
thi đua giải sắc tài
Hạnh
phúc tưởng rằng như mãi mãi
Lợi
danh nào ngỡ lại
lung lay
Bởi vì
huyễn hoặc không là thực
Tan giấc
hoàng kim mọi thứ bay !
NS
NIỀM
RIÊNG
Nhìn cảnh
thu tàn chợt nhớ ai
Trăm năm tình cũ chẳng
hề phai
Xót xa thuở
ấy còn vương mãi
Tủi nhục giờ đây vẫn
kéo dài
Ngày tháng không quên niềm
uất hận
Thời
gian chưa xoá nỗi chua cay
Lại
mang tâm trạng người phiêu lãng
Lạng
quạng đường về tựa
gã say
Lạng
quạng đường về tựa
gã say
Cuộc
tình dù biết đã chia tay
Người
đi khấp khởi vui cầm sắt
Kẻ ở ưu tư
hận bất tài
Ký ức
trào dâng càng rối rắm
Niềm
riêng tràn ngập khó lung
lay
Thả hồn về lại
thăm vườn cũ
Có được
gì đâu?- nhạn đã bay!!!
Thục Nguyên
VÔ THƯỜNG
“Liên hoàn”
Lỡ làm
cát bụi cõi trần ai
Liễu
rõ lục tình sẽ nhạt phai
Nỏ ngả tay chèo dù biển rộng
Không quơ
thuyền dạt dẫu sông dài
An nhiên tiêu sái bên cùng khổ
Thanh thản
thăng trầm giữa đắng cay
Đã biết
vô thường mà thức tỉnh
Mất-còn, thương-ghét chớ mê say
Mất-còn,thương-ghét chớ mê say
Hụp lặn ao đời tứa
lệ cay
Trồng
vạt tang bồng mong vững chãi
Hái tia hào khí ước
lâu dài
Đã từng
hăm hở gieo mơ tưởng
Nên chẳng
muộn phiền lượm nhạt
phai
Láo nháo lềnh
bềnh bu cõi tạm
Công hầu
khanh tướng có còn ai?
Lê Đăng Mành
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét