Thứ Năm, 16 tháng 7, 2015

MỘNG - Lê Đăng Mành, Lê Văn Thanh, Lê Viên Ngọc, Thích Tín Thuận cùng quý thi hữu





XƯỚNG:



MỘNG!

Đã chán thực rồi hỡi mộng ơi
Vì đây chạm mặt rõ ra rồi
Quẩn quanh vui sướng bao thân phận
Lui tới tiêu tao bấy mảnh đời
Thả ý chiêm bao thăm hỏi Nguyệt
Buông tâm quán tưởng vấn an Trời
Cớ sao chân chất luôn nghèo khổ
Mơ ước giấc hòe thỏa sức chơi!
                         Lê Đăng Mành

HỌA:

THỰC

Hiện thực không như hỡi bạn ơi !
Vô thường nghiệp chướng đảo điên rồi
Dòng đời hóa hiện mê tình cảnh
Nhân loại loanh quanh ảo mộng đời
Vô tướng chơn tâm ngời ánh nguyệt 
Nhất như huệ trí sáng bầu trời
Vãng lai quán chiếu thân vô ngại
Hoan hỉ Ta-bà nhẹ bước chơi
                      Lê Văn Thanh



HỒN MỘNG

Chẳng gì hơn “mộng” đó ai ơi
Là áng thần tiên đã đến rồi
Sao nỡ đành chê điều diệu lý
Mà mang khổ lụy giấc hương đời
Bao nhiêu hào nhoáng cùng về đất
Đâu những tinh anh để lại trời
Khuya ánh duyên tình trên gối mị
Bóng hồn giấc điệp – cõi hồn chơi
                              Lê Viên Ngọc

NHỚ QUÊ

Trưa hè vẳng lại tiếng à ơi
Đất mẹ ngàn thương giả biệt rồi
Mãi nhớ thân cò trôi nổi phận
Hoài trông cánh vạc phủ che đời
Đồng quê ruộng trải xa tầm mắt
Xóm nhỏ lời vang tận cuối trời
Cuộc sống rằng tuy còn khốn khổ
Nhưng lòng vẫn chốn lạc thường chơi./.
                               Thích Tín Thuận
                                    13.7.2015

TRỞ VỀ

Hãy còn thương lắm Chị Hằng ơi
Tủi phận cây đa …Cuội đốn rồi
Bạt gió đò xưa rời bến mộng
Dầm mưa tình cũ tới biên đời
Hồn phơi mấy bận ngâm hương đất
Vía lặn bao phen chối ánh trời
Vũ trụ có chê xin hãy đợi
Ngân Hà đang ngóng trở về chơi./.
                                Phan Tự Trí
                                13.7.2015

ĐỜI

Chán lắm ôi thôi cái sự đời
Không như giấc mộng đẹp mà chơi
Lúc mê khoái lạc điều mơ tưởng
Khi tỉnh ủ ê chuyện đã rồi
Khổ nạn chớ nên hờn oán đất
Gian nan đừng cậy  cứ kêu Trời
Tâm thành tích đức tiêu nghiệp chướng
Trần thế  vuông tròn cuộc sống ơi
                                       Nhã My

HỎI AI

Chìm vào ảo mộng khổ ai ơi
Biết thực thì ra sự đã rồi
Bãi bể nương dâu luôn nỗi gió
Đất bằng dậy sóng mãi đau đời
Leo lên thượng giới tìm thiên đế
Xuống chốn trần gian hỏi ông trời
Sao nỡ bắt dân lâm khốn khó
Để rồi mất hết thú vui chơi
                         Phan Nho

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét