BÓNG HẠC CHIỀU!
Ngất ngưởng thung thăng bóng hạc chiều
Mặc đời lưới chụp cảnh đìu hiu
Đêm thanh nhàn nhã soi màn nguyệt
khuya vắng âm thầm đợi tiếng tiêu
Danh lợi chưa hề khom láo nháo
Công hầu cũng chẳng cúi liêu xiêu
An nhiên thường trú đùa cô quạnh
Huơ gậy ra ngoài thuở mộng yêu
Huơ gậy ra ngoài thuở mộng yêu
Lềnh bềnh mây nước dẫu trời xiêu
Tình thư giũ kín nguyên tờ lá*
Nét chữ ghim hờ ngọn bút tiêu
Dạo vạt yên hà còn lớt phớt
Chơi triền tang hải cứ hiu hiu
Mực nghiên tịch mặc ngừng trăn trở
Ngất ngưởng thung thăng bóng hạc chiều!
Lê Đăng Mành
*Tình thư
một bức phong còn kín
Nguyễn Trãi
BÀI HỌA
DẢI MÂY CHIỀU!
Lang thang bàng bạc dải mây chiều
Nhàn nhạt trên dòng chợt vắng hiu
Những tưởng êm đềm vơi tiếng sáo
Nào hay lẳng lặng khép màn tiêu
Lưng còng chẳng phải quen luồn cúi
Đầu bạc đâu vì nghĩ vẹo xiêu
Giông bão, an nhiên rồi sẽ tạnh
Vô thường, tự tại lại càng yêu.
Vô thường, tự tại lại càng yêu
Cơn gió hữu tình thổi giạt xiêu
Nhớ thuở “thiên cơ” từng gốc nát
Những hồi “địa lậu” mỗi cành tiêu *
Thế rồi vững dạ thôi rười rượi
Để được đầu thai bớt hắt hiu
Không phải việc riêng trời đất nữa
Lang thang bàng bạc dải mây chiều!
Phan Tự Trí
*thiên cơ địa lậu” - tích
Truyền kỳ mạn lục
VẠT NẮNG CHIỀU
TuổI hạc ngẩn ngơ dưới nắng
chiều
Người xưa đâu tá gió hiu
hiu.
Lơ thơ ngõ trước vài hoa
khế
Lõm thõm vườn sau mấy cọc
tiêu.
Thưở trước đưa chân vèo
bước tới
Giờ đây dựa gậy vẫn đi
xiêu.
May nhờ con cháu luôn bên
cạnh
Chúng nó bi bô thật đáng
yêu.
Chúng nó bi bô thật đáng
yêu
Xem trò cùng diễn xiếc người
xiêu
Đứa nghiêng sát đất nhờ
thân liễu
Đứa đệm theo đà với chiếc
tiêu.
Cống hiến hết rồi đời lẳng
lặng
Bồi hồi cảm được nỗi đìu
hiu.
Có gieo có gặt âu là vậy
Tuổi hạc ngẩn ngơ dưới nắng
chiều.
Trần Như Tùng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét