MƯA RỪNG
Mưa cứ dài dài rót nước chan
Ra oai thần vũ chốn non ngàn.
Dưới tàu lá cọ ai rầu rĩ
Tiếc mối duyên vàng nỗi ngổn ngang.
Lộp bộp gõ lòng đau mộng vỡ
Nhạt nhòa đẫm lệ khóc xuân tan.
Rồi thì bỗng tạnh trời hơi hửng
Từng bước ngập ngừng... cất giọng than
Trần Như Tùng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét