TÌNH LỠ...
Chuyển thể từ bài thơ Lục
bát cùng tựa đề của motthoi
Ngỡ gần nhưng lại qúa xa xôi
Em của người ta...mất thật
rồi !
Giọt nắng chiều buông...chiều
lặng lẽ
Đường trần bóng ngã...bóng
đơn côi
Lời trao ngoài miệng...sầu
dâng mắt
Mộng giữ trong hồn...đắng
ngập môi
Định mệnh một lần ngồi đối
mặt
Ngỡ gần nhưng lại qúa xa xôi !
Thy Lệ Trang
VƯƠNG VẤN
Hoán vận
Bây chừ hạt nếp đã thành xôi
Vương vấn thêm chi chuyện cũng
rồi!
Đau đớn kiếp nghèo buồn tấc dạ
Xót xa mệnh bạc tím bờ môi
Bao giờ thoát cảnh nhà đơn chiếc?
Đôi lúc thương mình phận cút côi
Nỗi nhớ chập chờn trong giấc ngủ
Bây chừ hạt nếp đã thành xôi.
Như Thu
Y ĐỀ
Tưởng rằng chịu đấm, được phần xôi
Mộng ước, chao ôi, hỏng hết rồi !
Vấp ngã đường đời, ôm mối hận
Buồn đau số phận, tủi thân côi
Dật dờ như thể hồn tan xác
Chua xót vì đâu lệ đắng môi ?
Thuyền đã mịt mù trong bể ái
Bến còn lặng ngóng cõi xa xôi !
Thục Nguyên
DUYÊN KHÔNG NỢ
Oán nữa mà chi lại hỏng xôi
Gần nhau tưởng thật hóa xa
rồi
Bây chừ áo đã phai màu mắt
Mới đó tình còn thắm sắc môi
Cất bước em đi đời rực rỡ
Dừng chân anh ở cảnh đơn côi
Duyên em chẳng nợ anh không giữ
Oán nữa mà chi lại hỏng xôi !
Hải Rừng
LỤC BÁT
TÌNH LỠ
Tặng THƯƠNG VIỆT NHÂN
Thật gần mà lại... quá xa
Bây giờ em...của "người ta" mất rồi
Chiều buông giọt nắng đơn côi
Trớ trêu ... xui khiến ta ngồi
bên nhau
Lời trao ngoài miệng qua mau
Nụ cười... ai thấu nát nhàu
tim ta
Người ơi năm tháng vụt qua
Bây giờ em... của “người ta”
mất rồi !
2015
motthoi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét