Thu Vân |
MÙA THU VÀ EM
Là
cả mùa Thu! em phải không?
Ẩn
trong khe đá, sớm mai hồng
Sương
đan sợi khói, dài thương nhớ
Gió
quyện mù sa, vợi mắt trông
Đêm
mộng bồi hồi, mơ dáng liểu
Chiều
say rã rượi, ngóng ngàn thông
Sao
khuya thắp nến xuyên băng giá
Nguyệt
khuyết lùa mây sưởi ấm lòng
TỰ TẠI
Mùa thu muôn thuở của trăng
sao
Cuộc sống phù du! nuối tiếc
nào?
Duyên nợ ba
sinh xong một kiếp
Thiên niên vạn cổ được là
bao
Sương rơi giá lạnh phai mùi
thảo
Nắng rọi nồng say đậm sắc
đào
Quyến rũ nghìn năm mùa tự
tại
Vô thường thoáng chốc đổi
đời sau
BIỂN GỌI
Hải
Âu tung cánh giữa trời cao
Thuyền
có nghe chăng? biển thét gào?
Mây
tụ xây thành, khe đá dựng
Mịt
mờ núi nhạn, gió xôn xao
Thiên
nhiên vô tận kho hùng vĩ
Sông
núi liền nhau, nối rãnh hào
Chữ S trơ mình cơn sóng dữ
Việt Nam gồng gánh nỗi oằn đau
Thu Vân
Lê Hoàng gởi đăng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét