Thứ Sáu, 23 tháng 3, 2018

NỖI NHỚ CHƯA VƠI - XƯỚNG HỌA của THY LỆ TRANG -THỤC NGUYÊN- PHƯƠNG HÀ- TRẦN LỆ KHÁNH


"Một đàn áo trắng nhởn nhơ chơi," TLT.
Ảnh từ trang web của trường Trung học Ngô Quyền, Biên Hòa.

XƯỚNG: THY LỆ TRANG
HỌA: THỤC NGUYÊN- PHƯƠNG HÀ- TRẦN LỆ KHÁNH

BÀI XƯỚNG

NỖI NHỚ CHƯA VƠI…
*Thể Lộc Lư.

  
BIÊN HÒA NỖI NHỚ VẪN CHƯA VƠI
Chỉ nhắc tên thôi cũng ngậm ngùi!
Phím lạnh,tơ chùng… dòng lệ ứa…
Sông sầu, hờ hững…cánh hoa rơi
Trăng non lơ lửng treo đầu núi
Mây trắng bơ vơ lạc cuối trời
Đâu biết lần đi là đã mất
Đường về quê cũ qúa xa vời!
  
Cuộc sống nhân sinh lắm đổi dời
BIÊN HÒA NỖI NHỚ VẪN CHƯA VƠI
Trăng thanh Châu Thới: khuôn huyền ảo
Nắng sớm Đồng Nai nét tuyệt vời            
Trần Thượng…xôn xao tà áo trắng
Ngô Quyền rộn rã bước chân vui
Biết bao kỷ niệm thời thơ ấu          
Như mãi theo em suốt một đời
  
Một đàn áo trắng nhởn nhơ chơi
Cười nói, reo vui một góc trời
Tân Bửu niềm thương còn chất chứa
BIÊN HÒA NỖI NHỚ VẪN CHƯA VƠI
Trường làng một thuở  hồn xanh biếc
Trang sử ngàn năm mộng sáng ngời
Tiếng sóng Bạch Đằng Giang lộng gió
Đưa thuyền dân tộc sớm ra khơi
.  
Mười bốn hay mười lăm đó thôi
Tình yêu đã chiếm trái tim rồi
Trang thư anh ép nồng hương bưởi
Ánh mắt em trao đẹp nụ cười
Đông Bắc tuyết sương dù lãng đãng
BIÊN HÒA NỖI NHỚ VẪN CHƯA VƠI
Tiếng ai đùa nói trong xa vắng…
Chua xót, men sầu ngập đắng môi!

Ngàn trùng cách biệt… hỡi người ơi…
Mới đó mà nay tóc bạc rồi !
Có phải thu vàng đang trước ngõ?
Hay là gió bấc đã bên đồi?
Trang Sinh, ngơ ngẩn vầng mây khép
Hồ Điệp, sững sờ giọt lệ rơi
Góp mảnh trăng tàn ôn chuyện cũ        
BIÊN HÒA NỖI NHỚ VẪN CHƯA VƠI!!! 
            
Thy Lệ Trang            
Massachusetts

Họa:

VẪN GIỮ NIỀM RIÊNG

VẪN GIỮ NIỀM RIÊNG CHẲNG THỂ VƠI
Mà sao tâm trạng cứ bùi ngùi ?
Nỗi đau, nỗi nhớ âm thầm đến
Giọt vắn, giọt dài lã chã rơi
Biết đã xa xôi, người cuối đất
Làm sao gắn bó kẻ chân trời ?
Rồi thương, rồi tiếc, rồi mơ mộng…
Nếu gặp Trăng xưa chắc tuyệt vời !
                        
Sao đêm dù có đổi hay dời
VẪN GIỮ NIỀM RIÊNG CHẲNG THỂ VƠI
Chủ Phước, Vân Đồn nhiều cách trở
Richmond, Long Beach quá xa vời
Chồng con gắn bó xây lầu mộng ?
Hạnh phúc tràn trề rộn tiếng vui ?
Có thấu trời Đông nhiều giá lạnh ?
Riêng ai thui thủi ngược dòng đời ?

Lãng phí cả đời với cuộc chơi            
Để rồi lưu lạc khắp phương trời
Dù trong tấc dạ không toàn ý
VẪN GIỮ NIỀM RIÊNG CHẲNG THỂ VƠI     
Ước vọng tấm thân rời vực thẳm                   
Mong sao cuộc sống được xanh ngời
Bao giờ, chẳng biết bao giờ nhỉ ?
Thuận gió thuyền tình vượt biển khơi ?

Thôi thì như thế cũng đành thôi
Cũng trọn yêu thương mãn kiếp rồi
Để dạ dần dà ngơi tủi hận
Cho lòng thanh thản cố tươi cười
Còn ôm chi nữa càng thêm rối ?
VẪN GIỮ NIỀM RIÊNG CHẲNG THỂ VƠI
Ai đã phụ ai, ai đó biết
Mà không khắc khoải mãi làn môi ?

Thôi nhắc làm chi tiếng “hỡi ơi” ?        
Tình xa thì cũng đã xa rồi
Nhìn mây lửng thửng trên dòng suối
Cậy gió lang thang tận đỉnh đồi
Có khóc cũng đừng buông tiếng nấc
Còn buồn cứ để giọt châu rơi
Ngàn năm dẫu biết là thiên cổ
VẪN GIỮ NIỀM RIÊNG CHẲNG THỂ VƠI
                                         
Thục Nguyên

MIÊN MAN NỖI NHỚ
Thể Lộc Lư

Nỗi nhớ âm thầm mãi chẳng vơi
Từng đêm khắc khoải dạ bùi ngùi
Vầng trăng hẹn ước mênh mông rọi
Giọt lệ chia lìa lặng lẽ rơi
Người nén đau thương nơi góc bể
Kẻ ôm sầu nhớ ở chân trời
Hai phương cách biệt xa vời vợi
Trằn trọc từng đêm dạ ngóng vời

Bước chân lãng tử đã di dời
Nỗi nhớ âm thầm mãi chẳng vơi
Sáng giữa sương mờ lòng thổn thức
Chiều trong ráng muộn dạ trông vời
Quán xưa buổi ấy vòng tay ấm
Đường vắng hôm nào ánh mắt vui
Kỷ niệm đong đầy trong ký ức
Mòn mỏi chờ nhau đến trọn đời.

Mơ ước tương phùng, lại dạo chơi
Bên nhau sánh bước ngắm mây trời
Niềm vui chất ngất luôn tràn ngập
Nỗi nhớ âm thầm mãi chẳng vơi
Cho bõ tháng ngày ôm gối chiếc
Để bù những lúc khóc trăng ngời
Thả hồn phiêu lãng vào mơ mộng
Giong chiếc thuyền tình ra biển khơi.

Một vùng mây nước, chỉ ta thôi
Trăng đã lên cao bát ngát rồi
Mình tựa bờ vai hòa nhịp thở
Ta chung giọng hát khúc hoa cười
Niềm vui chất ngất đang bừng dậy
Nỗi nhớ âm thầm mãi chẳng vơi
Đối ẩm rượu nồng say hạnh phúc
Lời yêu tràn ngập thắm bờ môi.

Chỉ mộng mà thôi, hạnh phúc ơi
Giấc mơ hội ngộ thoắt tan rồi
Trăng lên vằng vặc ngoài song cửa
Sương xuống mênh mông khắp núi đồi
Ngơ ngác nhìn quanh : đêm lặng lẽ
Ngậm ngùi nghĩ lại : lệ dầm rơi
Gió khuya buốt lạnh làn da tái
Nỗi nhớ âm thầm mãi chẳng vơi.

Phương Hà

SẦU ĐONG..!

QUẶN THẮT SẦU ĐONG LẮC CHẲNG VƠI.
Người xưa vắng bóng dạ đau ngùi.
Tờ hoa gác gió ghi câu đối.
Ngọn viết lầu trăng thả tứ rơi.
Nhờ gió đưa thương về khách mực
Gửi mây chở nhớ đến phương trời.
Kể từ vườn thúy nâng ly chuốc.
Đôi ngả Sâm Thương đã cách vời.

Trần ai vất vả bước di dời
QUẶN THẮT SẦU ĐONG LẮC CHẲNG VƠI...
Cá lặn trùng khơi tăm hút bóng
Chim bay trời thẳm cánh xa vời.
Còn đâu sánh bước chung đường mộng ?
Đã hết kề vai hợp giọng vui.
Trúc mã thanh mai từ gắn bó
Mãi ghi ký ức ấm trang đời.

Trang vở học trò vẫn ướp chơi
Nhành hoa cánh bướm đượm hương trời.
Âm thầm lật lại trào nhung nhớ
QUẶN THẮT SẦU DÔNG LẮC CHẲNG VƠI.
Hưng Đạo sử xưa đầu chụm học
Trưng vương tích cũ mắt soi ngời
Quang Trung thần tốc xua quân mãn
Sông nhị máu hông xác đạc khơi.

Chung trường chung xóm thật vui thôi
Hương ngát tình yêu thấm đượm rồi.
Anh gói tâm tư trang vở học
Em thầm e thẹn nét duyên cười
Nhưng chưa xum họp đà chia cách
QUẶ THẮT SẦU ĐONG LẮC CHẲNG VƠI...
Loi lẻ thân hoa lòng vọng tưởng
Nụ hôn giã biệt lạnh làn môi.

Thăm thẳm trùng xa  gửi tiếng ơi..!
Thời gian phủ bóng tóc sương rồi.
Xuân qua đào thắm rơi theo giớ
Hạ tới phượng tươi nở rực đồi
Thu đến cúc vàng bông hé nhụy
Đông về mầm ủ lá khô rơi
Tiếp mùa vô vọng hồn tê tái
QUẶN THẮT SẦU ĐONG LẮC CHẲNG VƠI...
                          TRẦN LỆ KHÁNH  19-3-2018



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét