Thứ Ba, 28 tháng 2, 2017

NỤ HÔN ĐẦU - Thái Kim Liên cùng thi hữu





NỤ HÔN ĐẦU
Có nhớ không anh, tìm ở đâu ?
Nụ hôn nồng cháy thuở ban đầu
Hương còn đọng lại làn môi thắm
Ý đã len vào đáy mắt sâu
Gieo cả mộng mơ cùng nỗi nhớ

Hòa thêm nhựa sống lẫn niềm đau
Làm sao quên được thời yêu ấy
Theo mãi đời ta đến bạc đầu .
Kim Liên Thái

HỌA:

NỤ HÔN ĐẦU
Sao ta ngớ ngẫn mãi vì đâu?
Bởi một nụ hôn của thuở đầu,
Cháy bỏng con tim lưu vết đậm,
Thơm nồng khóe miệng khắc tình sâu,
Dù ôm giấc mộng nhiều cay đắng,
Hoặc trãi thời gian lắm khổ đau.
Không thể nào quên giây phút ấy,
Khi người yêu cũ biệt từ lâu.
Hoành Trần
27/2/16

VẤN LÒNG 
Sao cứ vấn vương ở tận đâu
Cái thời vụng dại thuở ban đầu
Ngại ngùng gởi gấm tình ngây dại
Bẽn lẽn lưu trao ý thấm sâu
Giấc mộng sơ khai đầy vị ngọt
Cơn mơ một khắc thấm mùi đau
Để rồi khắc khoải tim ta nhói
Hình ảnh người xưa đã biệt lâu
Bình Nguyên

AI VỀ BÌNH ĐỊNH MÀ COI... - Võ Tấn Hùng họa thơ Trần Như Tùng

   AI VỀ BÌNH ĐỊNH MÀ COI...
       (Hoạ bốn vần)

Gìa trẻ quê tôi thạo thảo quyền,
Đường roi tuyệt kỹ gái thuyền quyên.
An Vinh Tứ hải trông ưng ý,
An Thái Lão mai thấy phỉ nguyền.
Phượng vũ cao sơn đòn chắc thế,
Linh ngư vượt thuỷ mặt tươi duyên
Đổ Giàn tháng Bảy hàng năm hội,
Thượng võ xưa nay vẫn mãi truyền.
      Bình Định, 25.02.2017
         VÕ TẤN HÙNG

    ĐÁNH ROI ĐI QUYỀN
         (Bài xướng)

Du xuân Bình Định mến tay quyền
Roi nữ côn vung rợp bóng quyên.
Bát bộ vi văn tài miếng vỗ
Ngũ hành vi bản vững câu nguyền.
Đây trai An Thái hùng thân vóc
Đó gái An Vinh chắc dáng duyên.
Trống trận Tây Sơn lưu vạn thuở
Ngàn năm rạng rỡ Yến phi quyền
                            Trần Như Tùng

Thứ Hai, 27 tháng 2, 2017

LAN MAN MIỀN KÝ ỨC - Võ Tấn Hùng họa vận, thơ Song Thanh

LAN MAN MIỀN KÝ ỨC
(Họa vận, thơ Song Thanh)

Có phải non Bồng ngan ngát hương,
Chơi vơi điệu nhạc khúc Nghê Thường.
Mơ hồ sương sớm tràn khe Lạc,
Hư ảo mây chiều mờ dải Tương.
Rạo rực xiêm y đời kén bọc,
Loay hoay thơ phú kiếp tằm vương.
Bẽ bàng đôi ngả mê hay tỉnh,
Chếch bóng trăng khuya khuyết dặm trường?

Trường cũ tình xưa mãi đến giờ,
Đuôi gà búi tóc lẫn trong mơ.
Góp gom ánh mắt tươi vần điệu,
Nhặt nhạnh nụ cười sáng tứ thơ.
Thổn thức từng đêm lòng héo hắt,
Nôn nao bao tháng dạ bơ thờ.
Vô tình guốc cứ khua con phố,
Khắc khoải tim yêu vẫn đợi chờ!

Chờ mồng tơi chín quấn quanh rào,
Đôi trẻ hai mươi xuân biết bao!
Riêng ngõ sánh vai lòng diệu vợi,
Chung đường sóng bước dạ nôn nao.
Thương thời con cháu xanh bờ giậu,
Nhớ thuở mẹ cha đỏ chiến hào.
Cánh bướm mỏng manh tình thắm mãi,
Ngàn năm son sắt khắc non cao.

Cao xanh lời hứa chắc phai rồi,
Liều thuốc thời gian khó thả thơi.
Biển hẹn ngọt bùi chung vạn kiếp,
Non thề cay đắng vẹn muôn đời!
Ai xui châu ngọc xa biên ải,
Ai khiến vần thơ biệt cuối trời?
Rụng nửa vầng trăng đâu cõi mộng,
Bao đêm thổn thức chỉ mình tôi?

Tôi nghĩ nợ duyên cũng chẳng dài,
Dẫu từng nếm mật với nằm gai.
Đầu ghềnh năm tháng luôn không lẻ,
Cuối bến sớm chiều vẫn trọn đôi.
Một thuở áo nâu sao chẳng dứt,
Mà nay váy thắm nỡ xa rời?
Tiếc thay trăng xế sân đình vắng,
Một tiếng gàu va vọng giếng thơi!

Thơi thả sông quê lẻ một người,
Thu man mác gió dịu nồng oi.
Bồng bềnh cuối bãi chòm mây đụn,
Lơ lửng đầu non vạt nắng trôi.
Duyên nhạt đường về đâu kẻ đón,
Tình vơi lối đến vắng người mời.
Mái chèo khua khoắng mờ xa bến,
Vọng tiếng gọi đò tê tái: Ơi…!

Ơi… rót vào tai ngọt những lời,
Ngây thơ đến chết chẳng buông rời.
Đầu môi nhung nhớ không sao cạn,
Chót lưỡi yêu thương mãi khó vơi.
Đầu bạc muôn đời đâu cách mặt,
Răng long ngàn kiếp vẫn chung trời.
Bước ra phố thị rơi câu hứa,
Nhức nhối quê nhà riêng chỉ tôi.

Tôi biết giờ đây chỉ một mình,
Chốn xa lữ khách chắc an bình?
Đò xưa còn đó tan cơn mộng,
Bến cũ còn đây vỡ cuộc tình.
Rơi lệ dòng sông luôn héo úa,
Gượng cười cô lái hết tươi xinh.
Người đi biền biệt đâu quay lại,
Đau xót nào hơn cố lặng thinh!

Lặng thinh mơ phượt đủ hai ta,
Trời đất Hà Giang khéo nhập hòa.
Vắt vẻo đèo cao anh cưỡi ngựa,
Cheo leo dốc dựng em ngồi la.
Mây sà sát đất hoang liêu lạ,
Gió áp kề môi ảo diệu mà.
Gạt chuyện áo cơm qua lũng núi,
Thả hồn phiêu lãng nước non xa!

Xa lắc non tây ráng đỏ chiều,
Kôn Giang loang loáng nước đìu hiu.
Ngược dòng thuyền rướn luôn rào rạo,
Trái gió buồm trương cứ xập xìu.
Dưới Giã cá chuồn lên trọng vọng,
Nậu Nguồn măng quý xuống nưng niu.
Hai đầu nỗi nhớ chao vời vợi,
Góc bể chân trời cảm mấy nhiêu!
                                Bình Định, 21.12. 2016

                   VÕ TẤN HÙNG

ĐẤT NƯỚC CỦA TÔI – Tuan Nguyen cùng thi hữu


CHÀO MỪNG NGÀY THẦY THUỐC VIỆT NAM 27 – 2





ĐẤT NƯỚC CỦA TÔI.
Có những con người tôi rất thương

Nhân ngày kỷ niệm giới Y đường
Chân thành gởi đến...lời thân mến
Cảm xúc dâng trào vạn sắc hương
Sống cõi đời nương cần nghĩa thiện
Trong vòng nhân ái ước tình vương
Cảm ơn tạo hóa còn đong đủ
Có những con người tôi rất thương .
Tuan Nguyen
26.02.2017

HỌA:

KINH CHÚC CHÀO MỪNG THẦY THUỐC VIỆT NAM
(Khoán thủ đề)
Kính ngành Y tế nở tình thương
Chúc đóa hoa tâm thắm mọi đường
Chào bác Lương Y luôn khởi sắc
Mừng cô Điều Dưỡng vẫn ngời hương
Thầy không phân biệt…đời thêm nhớ!
Thuốc cũng chia điều… nghĩa mãi vương
Việt  rạng Lãn Ông* giàu đức ái
NAM gương Tuệ Tĩnh** trải tình thương…
Đức Hạnh
27.02.2017
* Danh y Hải Thượng Lãn Ông
** Đại Danh y Thiền sư Tuệ Tĩnh  

TIẾNG DẾ KÊU ĐÊM - Trần Như Tùng





TIẾNG DẾ KÊU ĐÊM

Lều cỏ bên rừng có một gian
Đêm đêm quanh đó dế chơi đàn.
Cùng người vì nước dùng cây bút
Dốc sức cho đời giãi ruột gan.
Cric cric đưa ra bao tiếng gọi
Cri cri thức dậy những hồn oan.
Bài ca “tất cả vì quyền chủ”
Lều cỏ bên rừng có một gian.
                     Trần Như Tùng

Thứ Bảy, 25 tháng 2, 2017

THẤM MÀN SƯƠNG - Lê Viên Ngọc cùng thi hữu





THẤM MÀN SƯƠNG

Thương quá dáng em buồn - thục nữ
Hương đưa nhè nhẹ cành hoa sứ
Sầu dâng lay bóng - nước Trường Tiền
Mộng nhập vào thơ - trăng Bến Ngự
Thừa Phủ chiều vương nợ ái ân
Tịnh Tâm hồn thức trang tình sử
Vụng về rót ước thấm màn sương
Trên gối mơ màng câu ngạn ngữ
                           Lê Viên Ngọc
                               24-2-2017
HỌA:

NÔ LỆ

Rất muốn vinh danh người thiếu nữ
Dung nhan rạng rỡ thành thiên sứ
Ngôi cao chín bậc vẫn đang chờ 
Hương sắc một trời xin hãy ngự
Đưa chiếc thuyền tình đến bến mơ
Vượt cơn sóng dử vào trang sử
Ta làm nô lệ, trước sân Rồng
Không dám sàm tâu lời sáo ngữ
Thục Nguyên
24-2-2017

BẾN MƠ...
Thoăn thoắt tay chèo cô thiếu nữ
Em xinh chẳng khác nào bông sứ
Lung linh bóng nước thuyền vừa trôi
Xao xuyến hồn ta nàng đã ngự
Đêm hỡi ! say nhiều ánh nguyệt mơ
Tình ơi ! mê lắm trang huyền sử
Ngỡ mình Mặc Tử bến sông Hàn
Tỏ dạ yêu Cầm: không vọng ngữ !
Thy Lệ Trang
25-2-2017

TRÔNG CHỜ

Mắt lệ hoen mi, lòng thiếu nữ !
Khắc từ chung thủy trên cây sứ 
Chan hòa ý thắm đã nâng niu
Tơ tưởng tim nồng đang chế ngự
Man mác hồn vương quyện nỗi niềm
Bâng khuâng dạ nhớ ghi lời sử
Cánh chim biền biệt, vẫn trông chờ !
Tha thiết trao người câu ái ngữ. 
Như Thu

DÁNG XƯA

Dịu dàng bóng dáng người thôn nữ
Trinh bạch, hồn nhiên như nụ sứ
Trên chiếc thuyền con mặt nước soi
Giừa hồ sen trắng ngàn hoa ngự
Như tuồng tiên nữ chốn cung son
Chợt đắm tâm hồn nơi lịch sử
Thần trí quay về ký ức xưa
Trạng nguyên khai bút lời hoa ngữ.
Sông Thu

HOA DẠI

Như tuồng  phảng phất hồn trinh nữ
Đợi nguyệt dát tô dòng trắng sứ
Dáng liễu mong manh nét dịu mời
Làn môi thơm ngát hương say ngự
Ngẩn ngơ lạc khách lúc tha hương
Quyến rũ quân vương thời cổ sử
Nở dại phơi mình tắm ánh trăng
Tụng ca kim cổ bao từ ngữ
CAO BỒI GIÀ
25-02-2017

KHÔNG HẸN MÀ NÊN

Kí ức tràn về , người bạn nữ
Tươi cười trong ảnh vin bông sứ.
Trường Tiền ấy chốn tôi thường qua
Vĩ Dạ chính nơi nàng vẫn ngự.
Thiên Mụ nhiều chiều hưởng trọn niềm …
Đông Ba lắm sớm ghi riêng sử.
Sao dời vật đổi phải xa nhau
Không hẹn cũng yêu “nghề” Hán ngữ .
Trần Như Tùng

TÌNH ĐÊM ĐƯA TIỄN

Chiều qua thấm lạnh hồn thanh nữ
Ngọn gió xa ngàn len ngõ sứ
Gác nhỏ mơ màng ánh nguyệt lay
Hiên buồn lặng lẽ hàng sen ngự
Đêm về ấp giữ mộng hồn thương
Bóng nhớ hoài mơ dòng lịch sử
Vọng luyến tâm tình rối khúc tơ
Người đi gác bỏ lời ngoa ngữ!
Uyên Du - 170225

Thứ Sáu, 24 tháng 2, 2017

SÔNG - Phương Hà

Sông Hương. Ảnh NKP.


SÔNG

Sông ơi, trôi mãi biết về đâu ?
Sóng vỗ miên man dưới nhịp cầu
Soi bóng con người và cảnh vật
Xóa nhòa hạnh phúc lẫn thương đau
Bao nhiêu thế hệ từng in dấu
Mỗi khắc thời gian đã nhuốm màu
Nước cứ qua đi rồi trở lại
Trong xanh phẳng lặng thuở ban đầu.

Phương Hà


LỠ CHUYẾN –Tường Vân cùng thi hữu





LỠ CHUYẾN
Chẳng biết người ta có hiểu rằng
Tôi về bến lỡ chuyến đò ngang
Yêu thương cũng chỉ neo đầu sóng
Luyến tiếc đành cam bỏ giữa đàng
Đã hết từng ngày qua lối hẹn
Đâu còn cái thuở đón mình sang
Chiều nay bỗng nhớ mùa thu cũ
Chợt thấy bâng khuâng nhặt lá vàng !
 22.02.17

HỌA:

1.
Hình bóng còn đây ngời đóa mộng
Thơ tình giữ đấy đẹp hoa vàng...

CHUNG ĐƯỜNG

(Thtk)
Hình xưa, lối cũ vẫn hay rằng:
Bóng ngã về chiều, chẳng tắc ngang
Còn nhớ vườn thơ khơi suối nhạc
Đây thương trăng nước tẻ hai đàng..
Ngời trang kỷ niệm Nàng xuân đến
Đóa thắm ước mơ quý hữu sang
Mộng nở cung lòng dâng biển nhớ
Thơ Tình Giữ Đấy Đẹp Hoa Vàng...
Đức Hạnh
23.02.2017

2.
LẠC BƯỚC ...
Rồi mây cũng chợt hiểu ra rằng
Ngọn gió hôm nào chỉ lướt ngang
Hãy để khuôn tình êm giữa lối
Đừng cho nét mộng rũ bên đàng
Vườn xuân cánh nhạn không về đến
Bến hạ con đò chẳng ghé sang
Lạc bước chân buồn trên phố cũ
Mình ta ngẩn đếm sợi tơ vàng.

3.
VÌ ĐÂU
Rằng ai có biết hiểu cho rằng
Bởi trễ nên đò phải cắt ngang
Chữ hẹn em đành quăng giữa lối
Câu thề bạn nở trút ven đàng
Thuyền neo đợi mãi rồi không ghé
Mái gác chờ hoài cũng chẳng sang
lỡ chuyến bao mùa trên bến cũ
Nhìn mây hỏi nguyệt trách thu vàng..!!
22.02.2017

4.
CHỜ MONG 
Đời ai viễn xứ hãy tin rằng
Một kẻ đang chờ giữa bến ngang
Vẫn trọn câu thề khi rẽ lối
Nào quên kỷ niệm lúc chung đàng
Mười hai ngõ mộng vui người đến
Chỉ mỗi con đò giận khách sang
Chẳng biết bao giờ quay trở lại
Buồn dâng lệ thắm trải thu vàng

5.
NIỀM MONG
Dù cho cách trở vẫn mong rằng
Có buổi vơi triều lận váy sang
Chẳng ngại ròng lên chìm giữa sóng
Nào e bão dậy chết bên đàng
Vì yêu luống thẹn mùa sương tuyết
Bởi mến đâu buồn cảnh trái ngang
Bến cũ đò xưa giờ đã lạnh
Thì thôi ghép lại nửa tim vàng


6.
TÌNH THƠ
Dù cho xướng họa cũng nên rằng
Chữ thắm ân nồng trải dọc ngang
Lã lướt đường thi tràn mặt vở
Vòng vo ngõ phố dạo quanh đàng
Hôm này kết nghĩa khai bờ cận
Bữa nọ xây tình mở lối sang
Sẽ có trầu cau màu đỏ đậm
Và đôi nhẫn cưới chạm tim vàng ./.
Hà Thiên
LCT 23.02.2017

7.
LỠ CHUYẾN
Nhiều đêm tự nhủ vấn an rằng
Lỡ chuyến con đò gặp cảnh ngang
Lịm bởi nhiều mây sà giữa lối
Tàn do lắm cỏ rã ven đàng
Đâu còn những buổi chờ trăng mọc
Hết cả bao mùa đợi liễu sang
Để nắng chiều nay buồn rũ rượi
Nhàu buông thả xuống sợi tơ vàng
 23.02.2017

 8.
THẤP THỎM...!
Đằng mô cũng phải biết cho rằng,
Khổ quá nên đành đoạn rẽ ngang!
Chẳng đợi con thuyền qua giữa sóng,
Nào mong xế nổ đậu bên đàng!
Đâu còn khấp khởi mơ ngày hẹn,
Cũng hết âu sầu mộng buổi sang!
Thấp thỏm lồng tim về chuyện cũ,
Buồn sao hẫng hụt mấy thu vàng!!!
 Dư Âm