Nhà thơ Nguyễn Gia Khanh
MỘNG TÀN
(Lưỡng đầu xà nghịch thiệt)*
Nàng vắng mùa thu thiếu nắng vàng
Đàng trai vẫn ngóng gái đài trang
Nến đào đỏ cửa người nào đến
Hàng mết xanh sân khách hết màng
Lắm ngại ngần duyên hình lại ngắm
Càng sung sướng phận bến cùng sang
Hẹn thề trách kẻ không hề thẹn
Đàn tã tơi dây, mộng đã tàn !
Nguyễn Gia Khanh
*Đây là thể thơ có hai từ cuối câu nói lái hai từ đầu câu
HỌA:
VỠ MỘNG
(Lưỡng đầu xà nghịch thiệt)
Đàng vào hẻm núi đãi đào vàng
Hang sỏi nguy nàn quyết hỏi sang
Xát bới vầy bùn, đong xới bát
Sàng moi trộn nước, lọc soi màng
Vạch quàng lũng vắng da vàng quạch
Càn tận bưng sâu, kiếp cận tàn
Phú chế nhạo xong, đời phế chú
Sang trơn mộ huyệt gửi sơn trang!
Cao Bồi Già
ĐÊM MƠ...
(Lưỡng đầu xà nghịch thiệt)
Làng vọng đi mua cái lọng vàng
Hàng tranh mình xếp sẵn hành trang
Mợ sà...đêm hỡi...ai mà sợ
Chàng mớ...người ơi...ấy chớ màng
Bến đậu con đò đưa bậu đến
Nàng say cuộc mộng rước này sang
Cọc mòn nhưng cỏ xanh còn mọc
Ngàn tuyệt lời thơ đón nguyệt tàn.
Thy Lệ Trang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét