RÉT
“Thủ Nhất Thanh”
RÉT luà xơ xác vạt xuân non
RÉT vịn hom hem dáng Mẹ buồn
RÉT quất điêu linh đời lãng
tử
RÉT quăng vất vưởng kiếp cô
hồn
RÉT chà biền bãi thêm hiu hắt
RÉT xán xóm làng đến quạnh
mông
RÉT cản cành mai đừng nở muộn
RÉT hôn sàm sỡ nụ hoa hồng
Lê Đăng Mành
BÀI HỌA
LẠNH
(Thủ nhất thanh )
LẠNH úa rầu bao thảm cỏ non.
LẠNH bò trâu chết Bác Nông buồn.
LẠNH thân cô lữ thêm đau dạ.
LẠNH khách tha phương thấy xót hồn.
Lạnh cảnh chợ tàn bao quạnh quẽ
LẠNH vùng Cảng vắng thấy mênh mông.
LẠNH hàng cây rũ tiêu điều lá...
LẠNH lẽo chưa nhen chút ánh hồng !
TRẦN LỆ KHÁNH, 17-2-2016
LẠNH
Lạnh thổi tê rồi búp lộc non
Lạnh lay cảnh vật dáng u buồn
Lạnh vờn giọt liễu càng hoang hoải
Lạnh quẳng sương mai đến buốt hồn
Lạnh vít hoài xưa vào cõi vắng
Lạnh ve kỷ niệm đến miền mông
Lạnh vương gối chiếc chiều thưa bóng
Lạnh níu nhành hoa thắm sắc hồng.
17/2/2016 An Nho
Lạnh thổi tê rồi búp lộc non
Lạnh lay cảnh vật dáng u buồn
Lạnh vờn giọt liễu càng hoang hoải
Lạnh quẳng sương mai đến buốt hồn
Lạnh vít hoài xưa vào cõi vắng
Lạnh ve kỷ niệm đến miền mông
Lạnh vương gối chiếc chiều thưa bóng
Lạnh níu nhành hoa thắm sắc hồng.
17/2/2016 An Nho
RÉT
Rét xuống làm đau mấy nụ non
Rét về hiu hắt cảnh thêm buồn
Rét làm cây khóc thương chồi nhú
Rét để gió hờn giận xót hồn
Rét quyện mây mù bay bảng lảng
Rét xua sương trắng trải mênh mông
Rét khua mọi ngã trời đông giá
Rét hết bủa vây ngọn nắng hồng
phanho
Rét xuống làm đau mấy nụ non
Rét về hiu hắt cảnh thêm buồn
Rét làm cây khóc thương chồi nhú
Rét để gió hờn giận xót hồn
Rét quyện mây mù bay bảng lảng
Rét xua sương trắng trải mênh mông
Rét khua mọi ngã trời đông giá
Rét hết bủa vây ngọn nắng hồng
phanho
RÉT QUA LẠI ẤM
Rét về tuyết phủ núi cùng non
Rét khiến cư dân xóm phố buồn.
Rét nhắc tạm dừng đi lãng mạn
Rét đòi mặc ấm giữ tâm hồn.
Rét cùng với bấc vây làng Đảo
Rét tạo nên băng phủ xứ Mông.
Rét được cộng đồng chung sức vượt
Rét qua lại vững ánh dương hồng.
Trần Như Tùng
NÓNG
NÓNG khiến hoa tàn héo nụ non,
NÓNG làm mắt mỏi cứ mơ buồn,
NÓNG không mặc áo như mờ trí
NÓNG chẳng mang quần tựa mất hồn
NÓNG quá hóa điên mà ngó ngẩn,
NÓNG hung thành ngợm cứ nhìn mông.
NÓNG đun chảy mở đem chiên trứng,
NÓNG cháy thành than bếp rực hồng.
Hoành Trần
NÓNG khiến hoa tàn héo nụ non,
NÓNG làm mắt mỏi cứ mơ buồn,
NÓNG không mặc áo như mờ trí
NÓNG chẳng mang quần tựa mất hồn
NÓNG quá hóa điên mà ngó ngẩn,
NÓNG hung thành ngợm cứ nhìn mông.
NÓNG đun chảy mở đem chiên trứng,
NÓNG cháy thành than bếp rực hồng.
Hoành Trần
RÉT
Rét về tê tái lá hoa non
Rét đến em thơ lắm nỗi buồn
Rét khiến đau nhừ bao thể xác
Rét xui uể oải những tâm hồn
Rét phun teo tóp thêm tàu chuối
Rét thổi cong oằn cả ngọn môn
Rét hại từ người cho tới vật
Rét giăng hơi tuyết phủ vầng hồng
Trần ngộ
BUỐT
“Thủ Nhất Thanh”
BUỐT gào gió cuốn mảnh trăng non
BUỐT khiến tim đau tận cõi buồn
BUỐT cắm đồng xa bò bỏ xác
BUỐT qua ngõ vắng bậu treo hồn
BUỐT xoay tâm cóng nào reo thấu
“Thủ Nhất Thanh”
BUỐT gào gió cuốn mảnh trăng non
BUỐT khiến tim đau tận cõi buồn
BUỐT cắm đồng xa bò bỏ xác
BUỐT qua ngõ vắng bậu treo hồn
BUỐT xoay tâm cóng nào reo thấu
BUỐT chặn đời tê chỉ ngó mông
BUỐT hỡi người xưa còn ghé lại
BUỐT ơi còn nữa sợi tơ hồng ?
Phan Tự Trí
BUỐT hỡi người xưa còn ghé lại
BUỐT ơi còn nữa sợi tơ hồng ?
Phan Tự Trí
NẮNG
Nắng độ xuân vào ngọn lúa non
Nắng xua giá lạnh lá phai buồn
Nắng soi bãi mía lên hừng sắc
Nắng đổ loài sâu tới bạt hồn
Nắng ướp nhành hoa thơm ngào ngạt
Nắng choàng cánh én lượn mênh mông
Nắng trao vạn vật sang ngày mới
Nắng tỏa gần, xa vạn tía hồng
Nắng độ xuân vào ngọn lúa non
Nắng xua giá lạnh lá phai buồn
Nắng soi bãi mía lên hừng sắc
Nắng đổ loài sâu tới bạt hồn
Nắng ướp nhành hoa thơm ngào ngạt
Nắng choàng cánh én lượn mênh mông
Nắng trao vạn vật sang ngày mới
Nắng tỏa gần, xa vạn tía hồng
Phạm Duy
Lương
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét