KHẮC
KHOẢI
Chia ly nào biết
đến bao giờ ?
Thao thức
từng đêm dạ ngẩn ngơ
Anh ở
đầu non sương lãng đãng
Em nơi
cuối bãi nắng ơ hờ
Miệt
mài gió thổi qua khe núi
Mờ mịt mưa giăng khắp
bến bờ
Chốn ấy phương này xa diệu
vợi
Tương
phùng...có lẽ chỉ trong mơ !
Phương Hà
Bài hoạ
QUÊN MÀ SỐNG
Khắc
khoải mà chi tính phút giờ !
Người
đà trở gót đã làm ngơ
Mây trôi gió đẩy
tuỳ lơ lửng
Bèo dạt
nước đưa dẫu hừng
hờ
Khóc mãi đau thương
e chìm nghỉm
Vui lên mạnh
dạn hẳn vươn bờ
Mai nầy
có gặp ta cười mĩm
Phận số an bài khó toại mơ !
Hữu Hảo
LỠ DỊP (1)
Đến gặp nàng thơ lúc chín giờ
Than ôi! não nuột
mắt nhìn ngơ
Chuông reo đánh động
vô âm tín
Tiếng
gọi đưa tin vẫn
hững hờ
Điện
thoại bao lần không đến bến
Xe hơi
mấy lượt chẳng vào bờ
Thôi đành lỡ
dịp lần sau nhé
Chúc bạn
lành chân ngủ thấy mơ
27-2-2016
Hoàng Từ
1. Nhân dịp
đến SG thăm con, tranh thủ dịp tốt
đến thăm Phương Hà nhưng không gặp được
NGÀN XA
Tạm biệt từ lâu đến thuở giờ
Lòng mình sao lại
quá ngu ngơ
Bên nhau tình ý chưa
vun xới
Xa cách tơ
duyên đã hững hờ
Người
sống phương trời nơi
vạn dặm
Ta đời
sương gió chốn vô bờ
Em ơi,
khúc hát ngày xưa đó
Vẫn
thoáng êm đềm trong giấc mơ !
Trịnh
Cơ
Ngoại
ô Paris 27/2/2016
MỘT GIẤC MƠ
Lớp học hôm nay trễ nửa giờ
Bồn chồn thấp thỏm
đứng lơ ngơ
Lần
tay lật sách- thư niêm kín
Tựa cửa đợi em- mắt
khép hờ
Tha thiết
mong người se mối chỉ
Xót xa tin bạn
rẽ đôi bờ
Cô đơn
hụt hẫng lòng tê tái
Nhủ dạ thì thầm”một
giấc mơ”!
Như
Thu
CÕI MƠ
Ngồi cạnh bên nhau sợ hết giờ
Nàng vờ
e thẹn giả ngu ngơ
Khi tình chớm
nở cần vun vén
Lúc dạ
yêu đương chớ hững hờ
Mát mái thuyền
hoa đưa tới bến
Xuôi chèo nước
lũ đẩy vô bờ
Hôn nhân chồng
vợ là cao quý
Đời đã
đưa ta đến cõi mơ.
Tâm Thành
THƯƠNG
QUÊ
Làng quê từ
đó đến bây giờ
Một dịp về thăm dạ
khó ngơ
Cao ngất
hàng tre lùa hướng gió
Canh thâu tiếng
dế khóc ven bờ
Đình chùa miếu
mạo cần nhang khói
Lăng mộ
tổ tiên chớ hững hờ
Con cháu về
đây lòng tủi xót
Hồn người thiên cổ thoảng nằm
mơ!
NS
TÀN MỘT
GIẤC MƠ
Biền
biệt người đi tự thuở
giờ
Sao còn ra ngẩn
lại vào ngơ ?
Trăng treo đỉnh
núi, trăng vằng vặc
NGUYỆT
ẩn đầu thôn, NGUYỆT hững hờ
Để chạnh lòng ai vương vấn bến
Càng thêm xót cảnh
hắt hiu bờ
Năm mươi
năm lẻ xa vời vợi
Mà tưởng
vừa tàn một giấc mơ
?!
Thục
Nguyên
BIỆT LY
Ly tan từ đó đến bây giờ
Có nhớ cũng đành phải giả ngơ
Chốn đó người ôm làn gió lạnh
Lệ đây em gửi
áng mây hờ
Trùng trùng cách biệt trăng xa lối
Lớp lớp mờ phai nhạn khuất bờ
Chẳng phải Chức Ngưu
mà thổn thức
Mưa
sầu tràn ngập khắp trời mơ
Thy Lệ
Trang
CƠN MƠ
Thầm
yêu trộm nhớ, biết sao giờ
Mỗi
lúc gặp nhau chẳng thể ngơ
Bà Nguyệt
thương tình, duyên chỉ thắm
Ông Tơ
gắn nợ, mối tình hờ
Nổi buồn thơ thẫn
mây về núi
Niềm
nhớ miên man sóng vỗ bờ
Thấp
thỏm đợi chờ trong bão tố
Giờ
đây đôi lứa...tựa cơn mơ…
Văn Thanh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét