VÔ CẢM
Ta ngồi vuốt lại mớ tóc bay
Thấy bóng xuân qua vội một ngày
Gót dẫm bùn đen đời nghiệt ngã
Chân càn bụi đỏ sống cuồng quay
Bàn tay nặng trĩu lời đay nghiến
Ánh mắt ưu
tư nỗi đọa đày
Trước cửa
còn không loài cỏ dại
Bên thềm ai đứng chẳng hề hay ./.
DÒNG TRÔI
Miên man đứng trước cửa
hiên nhà
Ngắm bóng xuân tình lại xót xa
Vạt nắng hoàng hôn ghìm điệu nhạc
Bóng chiều tắt lịm đắm lời ca
Nhìn lên mái tóc làn sương
phủ
Ngó xuống bàn chân dấu vạn kha
Chợt
thấy cuộc đời trôi vội vã
Trăm năm một thoáng thế thôi mà ./.
Lê Cảnh
Tiến
31/12/2015
letien3010@gmail.com
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét